Mùa thu năm năm .
Phố xá nhộn nhịp rộn ràng,  xe như nước áo quần như nêm, tiếng rao hàng náo nhiệt. Tô Châu hôm nay và Tô Châu phồn hoa trong dĩ vãng vẫn giống , mỗi ngày đều nghênh đón những dòng  khác , cùng cảnh trí giống .
Trong đám đông, một hài tử xinh xắn phấn nộn, thoạt  thập phần đáng yêu, mồ hôi nhễ nhại luồn lách trong dòng  nhốn nháo. Đến khi nó vất vả chen thoát khỏi đám đông thì phát hiện  ảnh  vẫn bám theo sắp biến mất tăm trong biển , nhất thời bối rối hô lớn: "Thiếu gia! Thiếu gia! Đợi Tiểu Lục với, thiếu gia!"
Một  ảnh màu trắng nổi bật trong đám đông  tiếng nó la, dừng bước, xoay  , nhất thời khiến   sáng mắt,  khỏi kinh hô, thật là một thiếu gia phấn trang ngọc trác, linh động thoát tục.
Nhìn từ xa,  đó ngọc thụ lâm phong,  nhuốm bụi trần, tựa hồ theo gió mà phiên khởi. Nhìn gần thì thấy vầng trán cao đầy, lông mi  cong  dày  thưa mà  , đôi mắt thu ba lưu chuyển, khiến     mà say, mũi cao thanh tú, đôi môi đầy đặn xinh .
Nam tử  đầu ,  cho  gian ồn ào xung quanh như im bặt, tất cả   đều kinh ngạc  dung mạo tuyệt trần và khí chất thoát tục của y.
Dù y nhíu mày tỏ vẻ  kiên nhẫn cũng  tổn hại chút nào tới dung mạo như hoa như ngọc.
"Tiểu Lục, ngươi nhanh lên  ? Còn chậm chạp như ,  sẽ  chờ nữa .”
Thanh âm cũng như , êm ái du dương,  ôn thuần   mất linh khí.
Tiểu nam hài vóc dáng nhỏ xinh đang cố gắng chạy về phía y,  y  ,  mếu  chạy nhanh hơn:” Đừng, thiếu gia. Nếu  về một  sẽ   lão gia mắng.”
"Vậy ngươi chạy nhanh lên một chút!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vong-xuyen/chuong-44.html.]
"Ô. . . . . . , thiếu gia. . . . . ." Tiểu Lục chạy đến gãy cả chân, cuối cùng cũng đuổi kịp  . Nhìn  đó cao hơn  một cái đầu, Tiểu Lục  khỏi đầy bụng bực tức, "Thiếu gia, lão gia   ngàn công vạn đạo dặn  nhất định  hồi phủ đúng giờ ? Người xem, mấy hôm nay trời tối  sớm, nếu    về, phỏng chừng lão gia sẽ phạt  quỳ trong phật đường đó . . . . . ."
"Ta   về." Nam tử  hờn giận hừ một tiếng, liếc Tiểu Lục một cái, "Giờ về cũng sẽ  cha  bắt  gặp tiểu thư nhà ai đó thôi. Mấy năm nay cha luôn  an bài chuyện tương  của . Nay găọ tiểu thư nhà , mai xem tiểu thư nhà nọ. Bọn họ  thấy phiền nhưng  phiền.”
"Lão gia cũng là   cho . Thiếu gia xem, những bạn học cùng trường với  ai chẳng   một hai thê tử? Có  còn  cha  kìa. Còn thiếu gia,  hai mươi tuổi  còn  tính đến chuyện thành , gặp tiểu thư nhà   thì soi mói  yên, chê   dong chi tục phấn, phụ dong phong nhã  các nàng tức giận đến   nổi một câu. Đừng  lão gia sinh khí,   bên cạnh cũng thấy  thật quá đáng. Ta   giận lão gia ép   xem mắt nhưng  là nam nhi nối dõi tông đường của Trịnh gia. Dù thiếu gia  nguyện ý   cũng  cưới vợ sinh con---“
Tiểu Lục lải nhải một bên, nam tử  mà phiền chán, càng bước nhanh hơn,  thoát khỏi thằng nhỏ.  đúng lúc định cắt đuôi Tiểu Lục, y bỗng nhiên dừng bước khiến Tiểu Lục      để ý đ.â.m sầm  y.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
"Thiếu gia,  đột nhiên   ? Mũi Tiểu Lục đập   đau quá hà…” Tiểu Lục sờ sờ cái mũi,  ngừng oán giận,  lên chủ tử ánh mắt hừng hực khí thế, trái tim  khỏi rớt bịch xuống. Nó vươn  ngó lên  thì thấy một ông lão đang dọn hàng  mấy tên lưu manh bảo kê khi dễ, thầm kêu  xong, theo bản năng níu  bên cạnh nhưng  chậm mấy bước.
"Thiếu gia, đừng!"
Tiểu Lục    nước mắt,   ảnh màu trắng bước mau về phía ông lão. Khốn khổ, thiếu gia rõ ràng chỉ  công phu mèo ba chân nhưng  luôn thích   hung, thấy việc bất bình chẳng tha,  nào cũng  đuổi đánh chật vật  chịu nổi. Thế mà y   rút kinh nghiệm,  lão gia trách phạt mấy  vẫn  sửa  cái tính thích chõ mũi  chuyện  khác.
Bất quá, cho dù  kết quả sẽ  đuổi chạy de kèn, Tiểu Lục vẫn đuổi theo  mặc bạch y  ──   biện pháp, ai kêu y là chủ tử của  chứ. Cho dù liều mạng cũng  bảo hộ chủ tử kiêm   tùy hứng ham chơi .
Bảo vệ ông lão dọn hàng, tuy rằng kết quả sẽ là  đuổi chạy trối c.h.ế.t  khó coi.
Để phân tán lực chú ý của bọn ác bá, Trường Tiếu và Tiểu Lục chạy hai hướng khác , bọn ác ôn cũng chia   đuổi. Tuy Trường Tiếu sinh trưởng ở Tô Châu nhưng  truy đuổi sát , bất tri bất giác chạy  ngõ cụt.
Giờ phút , Trường Tiếu đưa lưng bức tường cao,  đám lưu manh hung thần ác sát từng bước áp sát.
Một tên du côn hai má  dưng độc ác : "Mẹ nó, tiểu tử   mới đ.ấ.m  một quyền,   đập cho  bầm dập mặt mũi thì  nuốt trôi cục tức .”
Dẫu địch đông  ít,  mặt Trường Tiếu   nửa điểm sợ hãi, ngược  khiêu khích  bọn chúng: "Hừ, đ.ấ.m một quyền còn là tiện nghi cho ngươi . Đợi lát nữa,  sẽ cho các ngươi quỳ rạp    dậy nổi!"