Vong Xuyên - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-04-03 09:08:55
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Câu của Trường Tiếu khiến lũ du côn sằng sặc: "Ha ha, tiểu tử, ngươi ngược hả. Bằng cái yếu đuối của ngươi mà đòi đánh chúng úp sấp? Ngươi !”

"Hừ hừ!" Trường Tiếu giận mà , cũng , "Ta đánh nha. Ha ha ha, các ngươi nghĩ rằng vì lẽ gì cố ý chạy đến chỗ vắng , đương nhiên là vì….hờ hờ….”

🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳

Trường Tiếu cố ý đến âm hiểm, đến giả dối, đến mức khiến bọn du côn mặt y khỏi hai mặt sởn gai ốc. Đến lúc bọn chúng bắt đầu nghi ngờ, Trường Tiếu đột nhiên hướng về lưng bọn chúng hô to một tiếng: “Đánh ngã hết tụi cho .”

Nhất thời, ngoài Trường Tiếu , tất cả đều kinh ngạc xoay , phát hiện lưng một bóng ma cũng , đến lúc nghi hoặc thì thấy Trường Tiếu đang hì hục leo tường, toan bỏ trốn.

Bọn chúng lập tức hiểu ngay.

"Mẹ nó, tiểu tử dám đùa giỡn chúng !"

Trong cơn giận dữ, nhóm du côn nhất thời xông lên, Trường Tiếu đợi bọn chúng xuống tay, thụp xuống đất, nghĩ phen chạy trời khỏi nắng, đang chuẩn tinh thần ăn đòn thì từ phía đám du côn xuất hiện một ảnh cao lớn.

Trường Tiếu trợn mắt, dọa ngây . Tưởng y giả vờ như ban nãy, bọn du côn thèm để ý. Một tên gần Trường Tiếu nhất xiết chặt nắm tay, táng xuống, ai ngờ gã thét lên một tiếng đánh bay đập tường, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.

Bọn côn đồ dọa choáng váng, nhưng ngay cả thời gian phục hồi tinh thần cũng , đằng lưng chúng động tác nhanh, biến ảo chóng mặt, dễ dàng đánh cả bọn quỳ rạp xuống đất.

Xác định đám quỳ rạp mặt đất thể lên ngay , tới phủi phủi bụi áo, thâm tình mỉm Trường Tiếu vẫn đang sững sờ.

Nhìn nụ ôn nhu quen thuộc, mắt Trường Tiếu dần ngấn lệ.

"Trường Tiếu."

Thân ảnh cách đó xa, dịu dàng gọi tên y, thanh âm khiến tâm y trầm tịch như gió nhẹ lướt qua mặt hồ yên ả, từng chút từng chút gợn sóng. y vẫn một lời, chỉ im nọ.

"Trường Tiếu. . . . . ."

Hắn gọi, trong mắt mang một tia đau lòng, còn một chút bất đắc dĩ. Bởi vì mặt Trường Tiếu là hoài nghi và bi thương.

"Ta tưởng ngươi sẽ đến. . . . . ."

Trường Tiếu nức nở nhưng thanh âm bình tĩnh.

Trong mắt nam nhân hiện lên một tia : "Năm năm, chúng hẹn ước đúng năm năm, ?"

"Nói năm năm liền nhất định là năm năm ? !" Y rơi nước mắt, lớn tiếng gắt.

Nam nhân mặc dù nhưng vẫn kiên định gật đầu: "Nói năm năm chính là năm năm. Giống như yêu ngươi sẽ vĩnh viễn yêu ngươi."

Trường Tiếu rốt cuộc nhịn , chạy ào đến ôm lấy . Y từng nghĩ đó liệu trở thành một chỉ ngang sinh mệnh của .

Y phụ ép bức quên . , năm năm, y dần quên nọ, chỉ là mỗi khi ngẫu nhiên nhớ tới sẽ yên lặng rơi nước mắt. Tưởng rằng thời gian trôi qua, sẽ quên, ngờ khi gặp , nỗi nhớ như bài sơn hải đảo, dồn dập như sóng cồn.

"Nếu thành với khác thì ?” Y vùi lòng ấm ức.

"Ta , nếu ngươi cùng khác thành , vẫn sẽ yêu ngươi bảo hộ ngươi, oán hối." Hắn nhẹ nhàng ôm y, mặc cho y ướt áo .

"Ta cần! Không cần, trừ ngươi , ai cũng cần!"

Trường Tiếu dùng hết khí lực gắt gao ôm lấy .

"Trường Tiếu. . . . . ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vong-xuyen/chuong-45.html.]

Lời của Trường Tiếu khiến lòng nam nhân căng lên, mắt y trong khoảnh khắc thâm tình tràn ngập, cũng che giấu thêm nữa.

Người trong lòng đây, từng nghĩ vĩnh viễn thể .

Hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Trường Tiếu, ôn nhu lau nước mắt cho y.

Trường Tiếu rưng rưng chăm chú gương mặt dịu dàng của nọ, lẳng lặng :” Năm năm, giúp hiểu một điều. Bạch đại ca, và ngươi cùng một chỗ.”

"Trường Tiếu. . . . . ."

Bạch Thanh Ẩn kích động ôm mặt y, tưởng mộng, tay run rẩy, một nữa xác định đây là sự thật.

"Bạch đại ca, với ngươi sẽ cùng một chỗ, cho dù là chân trời góc biển, cũng theo ngươi."

Đây nhầm chứ, rõ ràng bên tai vang lên lời của Trường Tiếu.

Bạch Thanh Ẩn hề gì mà trả lời bằng hành động, bằng cách thâm tình nhất, thiết tha nhất.

Một nụ hôn, hôn lên đôi môi vương nước mắt của Trường Tiếu.

Nụ hôn mang vị mặn, tự hồ thấm sâu linh hồn.

Cái gì lãng quên, cái gì mở , cái gì là chân thật, cái gì là khát vọng lớn lao nhất?

Có lẽ, cái gì cũng cần nghĩ nữa.

Bởi vì mắt, hình ảnh rõ ràng nhất, trong ánh hoàng hôn, hai ôm hôn môi, đổ bóng dài mặt đất.

**

Phía chân trời vang lên một tiếng sấm ùng oàng, tất cả bừng tỉnh. Một trận mưa lớn dội xuống, cọ rửa nóc nhà mặt đất, cây cối trong mưa lay động, nhánh cây yếu ớt gãy rơi xuống, cô đơn đất.

Đây là trận mưa to đầu tiên của mùa hạ, mưa từ hoàng hôn đến tận khuya. Nhiệt độ giảm xuống, phố xá bình thường tới đêm là sầm uất giờ vắng teo một bóng . Để tránh mưa, tất cả đều trong nhà, giường, hưởng thụ sự yên lặng ấm áp trong phòng khác xa với trời mưa lạnh bên ngoài.

Trường Tiếu tiếng sấm bừng tỉnh nhưng vẫn lẳng lặng , da thịt chạm , cảm nhận cái ôm ấm áp và tiếng tim đập của bên cạnh.

Có lẽ cũng tỉnh hoặc thực từng ngủ. Tóm , Trường Tiếu nhanh phát hiện, trong bóng tối, vẫn chăm chú .

"Nhìn cái gì.” Trường Tiếu thò tay khỏi ổ chăn ấm áp, đẩy khuôn mặt đang gần sát , thanh âm tuy mang ý trách nhưng giấu nổi tia hổ.

"Nhìn ngươi." Giọng thuần hậu, trong đêm tối thấp trầm, đặc biệt từ tính, khiến như dòng điện chạy qua cơ thể.

"Tối đen thế , ngươi thấy gì?"

"Cho dù thấy cũng thể cảm nhận ." Hơi thở nóng bỏng của phả tai, nung cháy hai má Trường Tiếu.

"Ngốc nghếch." Y thấp giọng mắng.

"Trường Tiếu, ngươi còn mệt ?" Hắn ôn nhu hỏi.

"Hoàn hảo. " Trường Tiếu nhận sự giảo hoạt trong câu hỏi của , ngây thơ thành thật trả lời.

"Ta cũng . Đêm còn dài, bằng chúng chút chuyện tiêu khiển .” tìm điểm sự tình tiêu khiển tiêu khiển ." Hắn ghé tai y hôn một chút, bàn tay to lớn như lửa nóng trượt dần theo thể Trường Tiếu.

"Ah. . . . . ." Nhận gì, Trường Tiếu nóng bừng hai tai.

Loading...