Chuyện như mấy , nhưng y vẫn cảm thấy thẹn thùng mất tự nhiên.
Tuy rằng chỗ khôgn còn đau nữa, tuy tim đập mạnh, tuy cả nóng như đốt….nhưng khi hai chân tách kẹp lấy vòng eo rắn chắc của , Trường Tiếu vẫn kìm lòng đậu ôm lấy bờ vai , trao những cái hôn nồng nhiệt.
Không qua bao lâu, qua bao nhiêu phát tiết, bọn họ mỏi mệt tới mức thể động đậy, Trường Tiếu giường, Bạch Thanh Ẩn ghé Trường Tiếu, phân mềm xuống vẫn chôn sâu trong cơ thể nóng rực của y, rút .
Nghỉ ngơi hồi lâu, thể lực khôi phục ít, Bạch Thanh Ẩn hôn như mưa lên mặtTrường Tiếu, ngọt ngào ôn nhu.
Trường Tiếu mặc hôn, suy nghĩ một lúc : "Bạch đại ca, chúng rời Tô Châu hai năm . Ta về thăm cha .”
"Được" Bạch Thanh Ẩn nghĩ ngợi, lập tức đáp ứng.
Trường Tiếu ngừng một chút, mới : "Lần cùng ngươi về gặp cha .”
Bạch Thanh Ẩn khỏi dừng động tác: "Ta sợ kịp bước cửa cha ngươi đuổi cổ ngoài – chính là tên xa lừa thiếu gia Trịnh gia bỏ trốn nha.”
Trường Tiếu , khỏi bĩu môi: "Đó là cha đúng, rõ ràng năm năm sẽ đồng ý cho chúng bên , ngờ cha lật lọng.”
Bạch Thanh Ẩn dịu dàng vuốt tóc y, ôn nhu : "Cha ngươi là cho ngươi. Hai nam nhân yêu thế gian thừa nhận, nếu cùng ở một chỗ nhất định sẽ châm chọc khiêu khích, sống cũng khó khăn.”
"Ta cha cho chúng , nhưng cha lật lọng như thế là đúng.”
Bạch Thanh Ẩn mỉm , rút phân khỏi cơ thể Trường Tiếu, cạnh y, ôm y ngực.
"Ta sẽ cố gắng, Trường Tiếu, sẽ cố gắng tranh thủ sự đồng ý của cha ngươi. Trường Tiếu, chỉ cần ngươi nguyện ý cùng một chỗ, sẽ ngừng cố gắng."
"Bạch đại ca. . . . . ." Mặc dù ở cùng hai năm, Trường Tiếu vẫn hiểu đôi khi tự tin của Bạch Thanh Ẩn biến mất, giống như sợ y sẽ vứt bỏ , thường lộ vẻ mặt cô đơn khiến chua xót. Bất quá, kiên định sẽ bảo hộ y, y cũng sẽ vĩnh viên bên cạnh , để miên man suy nghĩ nữa.
"Bạch đại ca, yên tâm , sẽ ở bên cạnh ngươi, dù c.h.ế.t cũng sẽ ở bên cạnh ngươi. . . . . . Bạch đại ca, ngươi tin tưởng . . . . . ."
Trường Tiếu ôm ngừng , bảo là cảm động thì là dối nhưng ai ngày nào Trường Tiếu bỗng nhiên khôi phục trí nhớ, yêu phụ y, tàn nhẫn bỏ rơi ? Bạch Thanh Ẩn bất an, chiếm thì dám hy vọng xa vời. Thật khó khăn mới đạt , buông tay, ngay cả nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ hãi.
mà, Trường Tiếu, cho dù một ngày nào đó thể buông ngươi, cho dù khi đó đau đớn đến kềm chế , nếu ngươi thật lòng rời , nhất định sẽ buông tay, nhất định. . . . . .
Bạch Thanh Ẩn ôm chặt lấy Trường Tiếu.
Giờ phút , cảm tạ đêm tối cho Trường Tiếu thấy biểu tình bi thương của .
Không điều thì sẽ vô tư mà bởi vì sinh tâm tình sợ mất, con rơi một loại thống khổ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vong-xuyen/chuong-46-end.html.]
Thế nào mới là chân chính ?
Mưa lớn bên ngoài tạnh từ khi nào. Gió mát hây hây thổi. Trên bầy trời tối đen, xuất hiện một vì lấp lánh. Đó là đáp án chăng?
**
Ở một nơi xa xôi, nơi phàm nhân thể tới, trong một tòa phật đài trống vắng mấy trăm năm, một đôi nến hình hoa sen về ban thờ phật. Ánh nến như từng tắt, vẫn đang lẳng lặng chiếu sáng.
Nến nhỏ ban thờ vốn là một đôi. Một tòa hóa thành hình , tòa còn vẫn đang dựng dục. Một tòa quá yêu phàm mà hóa thành tảng đá, tòa thành hình lẳng lặng canh gác. Một tòa dấn nhập luân hồi, tòa quỳ thần linh.
Nhân sinh duyến, nhân khởi thiên địa sơ khai thì, duyến định tam sinh tam thế luân hồi trung.
Hữu thủy vong xuyên, ẩm nhi vong khước tiền sinh chủng chủng.(1)
Cuối cùng một tòa luân hồi, quên mất tình ý ăn sâu tâm mà là truy đuổi mê võng. Đến khi phật đài, đoạn nhân duyên lãng quên bỗng trở trong lòng.
Tiếp qua ngàn năm, đôi nên cùng hóa thành tinh. Dáng vẻ xuống trần giống hệt diện mạo luân hồi ngày , vẫn là Bạch Thanh Ẩn và Trịnh Trường Tiếu, tình sâu đậm thể phá vỡ.
Thần : tam sinh tam thế, gì ?
Đáp : tam sinh tam thế, nếm trải yêu hận tình cừu nhân gian, cũng nhân duyên thiên định thể cưỡng cầu, phàm trần thế tục đều thể luân hồi.
Không sai, nhân duyên thiên định, vốn tình yêu mà phàm nhân chiếm trong thế tục, cho dù luân hồi cũng cách nào đạt tình yêu thuộc về .
May mà thần tương trợ mới bọn vì lạc lối mà mất đường về, mới thể thấy rõ hết thảy để thẳng .
Có trải qua mới sâu sắc hiểu quý trọng.
Tại nơi chân trời mênh mông, nơi thánh địa khói lửa nhân gian, đôi nến tinh từng trải qua mê võng dắt tay bạn khắp chốn, xem nhân gian, hưởng thụ thời thời khắc khắc.
----
(1): Nhân sinh duyến, nhân khởi thiên địa sơ khai thì, duyến định tam sinh tam thế luân hồi trung.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Hữu thủy vong xuyên, ẩm nhi vong khước tiền sinh chủng chủng.
Duyên nợ nhân sinh, nhân bắt đầu từ khi thiên địa sơ khai, duyên định định tam sinh tam thế trong Luân Hồi .
Có nước Vong Xuyên, uống sẽ quên tất thảy kiếp kiếp .