Bề ngoài  như  là trượng phu , đưa tân thê tử về thăm nhà  đẻ. Chỉ  Trịnh Ngưng Sương tự hiểu, mục đích chính   Bạch Thanh Ẩn đến Tô Châu là để khai trương cửa hàng mới tại đây.
Trịnh Ngưng Sương và nha   trong xe ngựa. Bạch Thanh Ẩn kỵ mã bên ngoài. Không  qua bao lâu, bên ngoài truyền đến âm thanh huyên náo, nàng nhịn    dậy vén màn   mới  bọn họ   một con phố sầm uất trong thành Tô Châu.
Thu hồi ánh mắt   ảnh tuấn dật đang giục n.g.ự.c  đằng ,  hề ngoái đầu , trong lòng Trịnh Ngưng Sương dâng lên nỗi chua xót.
Hắn là vị hôn phu của nàng, nàng là thê tử danh chính ngôn thuận của , nhưng bọn họ tới giờ vẫn hữu danh vô thực.
Hắn đối xử với nàng căn bản  giống như đối đãi với thê tử, mà chỉ như một  xa lạ ──
Nàng  rõ rốt cuộc  chuyện gì? Nàng vẫn  hỏi, nhưng   cơ hội. Từ  ngày đó,  tránh mặt nàng.
Hôm đó, chính là sáng sớm hôm  ngày thành , một đêm  thấy  đột nhiên xông  tân phòng,  cho nàng vẫn  ngẩn  giường hoảng sợ, thấy rõ là , trong lòng  chuyển thành kích động khó kiềm chế.
"Tướng công. . . . . ." Nhìn sắc mặt lạnh lùng của , nàng lặng yên một lúc lâu, cuối cùng mới rụt rè mở miệng,  hỏi  đêm qua rốt cuộc  chuyện gì.
Đột nhiên, lời  rời khỏi miệng,   lạnh lùng chất vấn: "Trả lời , Trịnh Kỳ Uyên rốt cuộc  bao nhiêu con gái?"
Nàng khó hiểu, nhưng cũng chỉ  thể trả lời: "Phụ  chỉ   là con gái. . . . . ."
"Thật ?" Hắn hỏi .
"Việc   bộ thành Tô Châu đều ,     thể lừa ."
Trả lời xong, nàng giật   vẻ mặt trượng phu tỏ  khó  thể, từng bước thối lui ──
"Tướng công?" Biết   rời , nàng định tiến lên nhưng  gạt .
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
"Đừng gọi !" Hắn lãnh liệt gầm nhẹ, "Ta   trượng phu của ngươi, hiện tại  ,    càng  !"
"Nếu như ngươi   hôn phu của ,  cùng  bái đường thành  hôm qua là ai?" Bị lời  của   tổn thương,    nước mắt, nàng nhịn   chất vấn .
Hắn lặng yên, qua  một lúc lâu, mới thấp giọng : "Chúng   nên cùng một chỗ. Chuyện  chính là một sai lầm ── nhân lúc còn  bắt đầu hãy chấm dứt nó !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vong-xuyen/chuong-7.html.]
"Chấm dứt?" Nàng tròn mắt ngơ ngác  .
Đôi mắt đen thâm trầm , trịnh trọng kiên định : "Ngươi  về Tô Châu ,  đó hãy yêu cầu giải trừ hôn ước. Bất kể ngươi đưa  lý do gì  cũng đều chấp nhận, bảo  là kẻ vũ phu cũng , tóm , chỉ cần  lý do khiến  khác tin là  ── ngươi đưa  yêu cầu sẽ   thiên hạ đồn thổi.”
 , thành  ngày đầu tiên   hưu, việc  truyền    thế nhân sẽ  những lời khó  gì.  nếu là nàng đòi bỏ, hết thảy sẽ khác.
"Tại ?" Nàng    hỏi.
   trả lời, chỉ xoay  bỏ .
Nhìn bóng lưng  rời , nàng cắn chặt môi.
"Ta   về!"
Hắn  bước tới cửa, dừng , thong thả xoay   nữ tử quật cường long lanh nước mắt.
"Ta sẽ  trở về!" Nàng kiên quyết chống  ánh mắt của , nặng nề nhắc .
Hắn nhíu mi, trong mắt hiện lên một tia sắc lạnh: "Vậy đừng trách   khách khí!"
Nàng  hưu ,   hưu nàng!
"Vậy ngươi chịu hậu quả”. Nàng  sợ hãi đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của .
"Ngươi đừng quên sinh ý của ngươi ở Giang Nam cha  - thủ phú Tô Châu, một trong tứ đại thương nhân Giang Nam duy trì, cho dù ngươi là thương nhân nổi danh nhất kinh thành cũng tuyệt   cơ hội yên   đất Giang Nam.”
Bạch Thanh Ẩn ánh mắt chợt lóe,  lạnh : "Ngươi uy h.i.ế.p ?"
Nàng  cam lòng yếu thế: "Ngươi cũng  mới uy h.i.ế.p ?"
Bạch Thanh Ẩn  thèm nhắc ,  nàng một lát  xoay  rời  phòng, từ rày về   hề nhắc tới chuyện , nhưng cũng  xuất hiện  mặt nàng nữa,  cho nàng  thấy  cũng khó.
Lần   thể cùng  trở  Tô Châu, là   nàng  về nhà  đẻ thăm  , mà  cũng nhân tiện  việc đến Tô Châu một chuyến. Chính là suốt dọc đường,  vẫn   với nàng một tiếng.