Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 190: Mật Mã Của Người Mù Màu
Cập nhật lúc: 2025-11-03 23:38:43
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những khác theo ngón tay Trần Hà, hướng về góc bên bức tranh.
Chu Chính Chính ngạc nhiên : “Đây là một bụi cây màu xanh lá cây ?”
Tống Chu bất an: “Tiểu Hà, em mệt quá, xuất hiện ảo giác ?”
Anh đưa bàn tay che mắt Trần Hà: “Nghỉ một lát .”
“Không , , chẳng lẽ thấy ?” Trần Hà gạt tay , cẩn thận nhận dạng, một chuỗi kết hợp chữ cái và .
Mọi ngẩn một lúc, Thường Đình đột nhiên đập bàn một cái: “ ! Chỉ mù màu mới thấy !”
Tống Chu thể chịu từ , lập tức sa sầm mặt: “Anh gì đó?”
Trần Hà thì để ý, ngược chợt hiểu : “Cảnh sát Thường đúng.”
“Khi Chu Tàng Mặc vẽ bụi cây , dùng những đường nét độ sáng khác nhưng màu sắc tương đồng để ẩn giấu ký tự.”
“Giống như trò chơi tìm hình trong khối màu, cùng một nguyên tắc. Chỉ là phiên bản nâng cao hơn.”
Trương Hựu xin kính lúp từ Chu Chính, tròng mắt gần như rớt : “Sao cũng chỉ thấy một đống màu xanh lá cây…”
Thường Đình kéo phía : “Cậu rõ , nhường chỗ cho cô Trần!”
Trần Hà chỉ bụi cây đó: “Để thể hiện ánh sáng và độ sâu, đống màu xanh lá cây tưởng chừng đơn giản , thực chất tạo thành từ nhiều sắc thái xanh lá khác về độ sáng. Trong mắt , chúng là những màu xám độ sáng khác .”
Ngón tay cô theo những đường nét mà chỉ cô mới thấy, “Chu Tàng Mặc chắc chắn dùng một loại màu xanh lá cây nhạt hơn, vẽ chuỗi ký tự biến thể bằng những nét mảnh. Mọi thấy ?”
Mọi đều lắc đầu, vẻ mặt bối rối.
Trần Hà rụt tay : “Không thấy là chuyện bình thường. Hệ thống thị giác của bình thường ưu tiên xử lý thông tin màu sắc, bỏ qua sự khác biệt nhỏ về độ sáng.”
“ là mù màu, hệ thống thị giác nhạy cảm với màu sắc, màu sắc can thiệp, ngược độ sáng và độ tối trở thành thông tin nổi bật nhất.”
“Sự khác biệt nhỏ, đường nét cũng quá mảnh, đây cũng nhận . Cho đến khi khu vực ánh nắng chiếu , tăng độ rõ nét, mới phát hiện .”
Trương Hựu há hốc mồm: “Vậy… mua mật khẩu, mời một mù màu giúp đỡ ?”
Chu Chính Chính với ánh mắt gần như thông cảm, giơ điện thoại của lên, ‘cạch’ chụp một tấm ảnh bụi cây tranh.
Ngón tay lướt màn hình điện thoại, chỉnh bức ảnh thành màu đen trắng.
Bụi cây xanh lá cây biến thành màu xám, ở giữa lờ mờ hiện những đường nét cong nhạt hơn, nhưng vẫn khó nhận dạng.
Chu Chính Chính suy nghĩ một chút, kéo độ tương phản lên tối đa, một chuỗi ký tự hiện rõ ràng.
Trương Hựu kêu lên: “Oa! Chị Chính giỏi quá!”
Thường Đình mừng rỡ thôi, vỗ vai Trương Hựu: “Là quá ngốc. Vẫn là học trò của !”
Trần Hà liếc Thường Đình một cái: “Vừa nãy cũng nghĩ cách nhỉ.”
Tống Chu bồi thêm: “Sao học trò giỏi hơn sư phụ thế .”
Thường Đình bực : “Trước phiên chọc thì thôi , giờ còn đ.á.n.h đôi nam nữ hỗn hợp thế ?”
Trương Hựu chạy đến máy tính, nhập “ phòng” và mật khẩu.
Một trang giống như album ảnh bật , sắp xếp các video.
Trương Hựu nhấp mở đoạn video đầu tiên.
“Tiểu Hà!”
Một tiếng gọi từ loa bay , giòn tan như măng non.
Trần Hà sững sờ.
Đó là giọng của Khâu Nguyệt.
Trên màn hình video, cô gái mặc váy trắng chạy đến, những mảnh nắng lọt qua kẽ lá nhảy múa mái tóc cô .
Vạt váy bay qua khung hình, Khâu Nguyệt chạy về phía cô gái đang đợi cô ở phía . Đó là Trần Hà thời học sinh.
“Đi thôi thôi, căng-tin!”
“Hôm nay còn món bò sốt cà chua …”
Hai cô gái tay trong tay xa, bóng lưng biến mất ở góc đường.
Đây rõ ràng là một đoạn video lén, chỉ vài chục giây.
Đoạn video tiếp theo tự động phát, khung hình nối tiếp khung hình khác, đều là cảnh lén sinh hoạt hàng ngày của Khâu Nguyệt.
Trong những góc lén lút , Khâu Nguyệt vẫn đẽ như một tia nguyệt quang.
Đẹp đẽ đến mức, gọi đến ác ý hủy hoại.
Tống Chu ôm Trần Hà từ phía , giấu cô lòng, những giọt nước mắt nóng hổi rơi cổ áo của cô. Lưng cô áp sát n.g.ự.c , thấy tiếng trái tim tan vỡ của .
Ngón tay hai đan chặt , như thể là chiếc phao cứu sinh duy nhất của .
Một đoạn video khác bật .
Là cảnh lén ban đêm, lén trốn ở cửa, ống kính như con mắt quỷ lớp học, chăm chú bóng lưng hai nữ sinh. Bên ngoài cửa sổ phía họ, là bầu trời xanh thẳm vô tận.
“Tiểu Hà, kể cho một bí mật. Khi bệnh nặng nhất, từng nảy ý nghĩ kỳ quặc…”
Giọng của Khâu Nguyệt trong trẻo, xen lẫn tiếng thở dốc nặng nề của kẻ lén, như một con mãng xà thèm khát con mồi, nhả tanh.
Đoạn video tiếp theo, từ cao xuống. Từ môi trường thể thấy, đây là tòa nhà nhỏ của căn cứ. Xuyên qua khe hở của song sắt chống trộm, thể thấy hai bóng trong màn đêm.
Người dẫn đường phía là Hình Yêu, Khâu Nguyệt theo .
Đây là đêm Khâu Nguyệt lừa tòa nhà nhỏ danh nghĩa “phụ đạo giờ học.”
Trần Hà tuyệt vọng , mở miệng, lặng lẽ thốt một câu: “Đừng .”
Bóng Khâu Nguyệt bóng tối của tòa nhà nhỏ nuốt chửng, trong video truyền đến tiếng cửa sắt nặng nề đóng mở. Khâu Nguyệt bước hang quỷ.
Cạch.
Video tắt. Hóa là Thường Đình giật lấy chuột của Trương Hựu, tắt trang web.
Tất cả đều cảm thấy như một tảng đá đè nặng lên tim, căn phòng chìm tĩnh lặng, đến mức thể thấy tiếng kim rơi.
Một lúc , Thường Đình mới nghẹn ngào thốt một câu: “Bọn thật sự… đáng ngàn đao vạn kiếm.”
Họ chỉ bán tranh sơn dầu tử vong. Mà còn đóng gói quá trình từ một sinh mệnh tươi trẻ trở nên tươi , đến ô uế, tàn phá, hủy diệt, thành phụ phẩm của bức tranh sơn dầu, bán cho mua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-190-mat-ma-cua-nguoi-mu-mau.html.]
Ăn thịt đến mức uống m.á.u nuốt xương, còn sót chút cặn nào.
Thường Đình liếc Trần Hà và Tống Chu thất thần, hắng giọng: “Nội dung còn , để cảnh sát chúng kiểm duyệt.”
Trần Hà ngẩng đầu lên: “Những video đời thường ban nãy… thể chép cho chúng ?”
Thường Đình gật đầu: “Đợi vụ án kết thúc, xin chỉ thị, chắc là thành vấn đề. Còn điện thoại di động của Khâu Nguyệt, và… một vật chứng khác, cũng sẽ trả cho hai .”
Hai sững sờ. Trần Hà hỏi: “Vật chứng khác là gì?”
Thường Đình về phía bức tranh sơn dầu, cầm lấy găng tay dùng một :
“Khi đồng nghiệp của chúng đầu tiên thấy bức tranh ở phòng trưng bày của mua nước ngoài, nó trưng bày trong một tủ trưng bày trong suốt ở giữa phòng, thể thấy cả mặt và mặt .”
“Bức tranh thực hai lớp, lớp còn giấu trong tấm ván lót phía . Trong tài liệu phê duyệt xuất khẩu của Thương Hành Hành Xương, che giấu điều . Sau khi mua nhận , tháo tấm ván lót , là thể lộ bức tranh phía .”
Thường Đình đeo găng tay , lật bức tranh .
Hoa đỏ, cành xanh, bùn đen, xương trắng.
Màu sắc rực rỡ, mãnh liệt, tuyệt vọng, chồng chất từng lớp bức vẽ.
Đó là tác phẩm cuối cùng của Khâu Nguyệt.
Chu Tàng Mặc dám gắn nó bức tranh bẩn thỉu của , để mua chiêm ngưỡng và thưởng thức sự tuyệt vọng của vẽ, dám —
Trần Hà chỉ cảm thấy m.á.u dồn lên đỉnh đầu, màu đỏ và màu xanh lá cây lao khỏi khung tranh ập mặt, xoắn thành một xoáy nước khổng lồ chói mắt, cô ngã trong đó.
“Tiểu Hà…”
Tiếng gọi như từ mây truyền đến, tầm của Trần Hà dần rõ ràng, cô phát hiện ngã xuống lúc nào , Tống Chu đang ôm cô, mặt mày tái mét vì hoảng sợ.
“Trên khó chịu ở ? Chúng đến bệnh viện ngay!” Giọng Tống Chu run rẩy.
“Em…” Trần Hà vịn tay dậy, ánh mắt hướng về bức tranh.
Cô ngây : “Em hình như… thấy màu sắc .”
Trong tầm , những bông hoa bỉ ngạn màu đỏ rực đắm chìm trong lớp hoàng hôn như bột vàng, dường như đang đung đưa trong gió.
…
Hai năm , thủ tục pháp lý tất.
Lữ Thuẫn kết án tử hình do phạm nhiều tội danh, bao gồm tội cố ý g.i.ế.c , sự thật rõ ràng bằng chứng xác thực, tổng hợp nhiều tội danh, quyết định thi hành án tử hình.
Ngày Lữ Thuẫn áp giải pháp trường, bộ truyện tranh 《Lời Tiên Tri Của Bỉ Ngạn》 ngừng cập nhật hai năm, đột nhiên cập nhật chương mới, để chúc mừng.
Tiêu đề chương mới: “Nếu đời ác quỷ.”
“Xì xèo—”
Trên vỉ nướng, thịt xiên tỏa khói trắng.
Ống kính kéo xa, đang nướng xiên là một thanh niên. Tóc ngắn gọn gàng, đeo tạp dề. Từ đường nét khuôn mặt thể thấy, đó là Khâu Tùng phiên bản trưởng thành.
Phong cảnh xung quanh như tranh vẽ, vài cây hồng treo đầy quả.
Khâu Tùng đặt xiên nướng chín đĩa: “Nướng xong , ăn .”
Không ai trả lời. Anh ngẩng đầu quanh: “Người ? Mọi hết ? Tóc Xoăn!”
Bên bờ sông nhỏ xa, một cần câu kéo dài bụi lau sậy, một cái đầu nhô . Tóc xoăn rối bù, cặp kính gọng đen chiếm nửa khuôn mặt, bặm môi bất mãn: “Đừng ồn, còn ăn cá nướng !”
Khâu Tùng lẩm bẩm: “Đợi cá của , đều đói bụng.”
Anh cầm hai xiên thịt, dọc theo con đường nhỏ trong rừng, giẫm lên lá rụng lên sườn đồi.
Trên đỉnh sườn đồi song song dựng hai giá vẽ, hai cô gái lưng về phía ống kính, đang vẽ ký họa.
Vạt áo họ bay lượn trong gió, tóc ánh nắng chiếu xuyên qua trở nên trong suốt.
“Thịt xiên nướng xong , ăn xong vẽ tiếp .” Khâu Tùng lớn.
Hai đầu . Một là Khâu Nguyệt, một là Trần Hà.
“Đợi chút.”
“Sắp xong .”
“Được .”
Khâu Tùng xuống bãi cỏ giữa hai , “Hai vị họa sĩ vĩ đại, mời.”
Xiên thịt bên trái đưa đến miệng Khâu Nguyệt, xiên thịt bên đưa đến miệng Trần Hà.
“Anh ngon thật.”
“Cố gắng lên nhé!”
Hai cầm bút vẽ, má phồng lên khen ngợi. Trên hai bức vẽ, đều mô tả thế giới tươi giống .
Dưới sườn đồi đột nhiên truyền đến tiếng la hét: “A a a a a a!”
Ba đầu . Khâu Nguyệt đưa tay che nắng: “Tóc Xoăn hình như câu cá !”
Bên bờ sông nhỏ, Tóc Xoăn tấn, cần câu trong tay căng thành hình cung, hô to: “Tiểu Tùng, mau đến giúp một tay!”
Khâu Tùng quanh: “Không đúng, hình như Tóc Xoăn sắp cá câu !”
Ba chạy xuống.
Khâu Tùng chạy lên nắm lấy cần câu, cùng Tóc Xoăn dùng sức.
Một con cá lớn quẫy đạp nhấc bổng lên trung, tung những giọt nước sáng lấp lánh.
Tóc Xoăn hò reo: “Béo quá!”
Những khung hình đều là đen trắng, khung hình tiếp theo, màu sắc mùa thu đột nhiên tràn ngập màn hình.
Bầu trời xanh thẳm, như một cái hồ lộn ngược. Ánh nắng xuyên qua cành cây hồng, lá cây lọc thành màu vàng và xanh trong suốt, quả màu cam đỏ nặng trĩu cành.
Trên tấm khăn trải bàn kẻ ô xanh trắng trải gốc cây, rơi xuống những vệt nắng vàng ấm áp, cá vỉ nướng chuyển sang màu vàng cháy.
Nụ của bốn trẻ tuổi còn rạng rỡ hơn cả mùa thu .
Truyện tranh kết thúc.
— Kết thúc chính truyện.