Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 2: Chân Dung Hung Thủ Giả Định
Cập nhật lúc: 2025-10-21 13:07:05
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi bộ hài cốt phát hiện, nó hóa thành xương trắng. Bộ quần áo mục nát dường như từng là một chiếc váy liền, lẽ màu trắng.
Pháp y xác định thời gian tử vong năm năm . Đối chiếu với hồ sơ mất tích cùng thời điểm, họ nghi ngờ cao đó là nữ sinh Khâu Nguyệt — biến mất trong năm .
Tuy nhiên, để xác nhận danh tính, cần xét nghiệm DNA. Người trực hệ của Khâu Nguyệt chỉ còn cha và một trai. Anh trai cô qua đời từ nhiều năm , còn cha ly hôn từ khi cô còn nhỏ, mỗi nay sống ở một nơi khác .
Thường Đình, phụ trách vụ án, liên hệ với nhà nạn nhân để giám định. Mẹ cô rảnh, còn cha cô, khi tin thể tìm thấy thi thể, câu hỏi đầu tiên là:
“Các bắt hung thủ ? Có bồi thường dân sự chứ?”
Thường Đình ngành vài năm, gặp đủ kiểu , nhưng câu đó xong, huyết áp vẫn dâng lên đến mức nhức đầu.
Nếu trông chờ cha Khâu Nguyệt, tiến độ giám định DNA chắc chắn sẽ kéo dài. Tuy nhiên, khi pháp y từ từ sạch bộ hài cốt, họ phát hiện một máy tạo nhịp tim rỉ sét trong lồng ngực.
Theo hồ sơ vụ mất tích của Khâu Nguyệt, cô từng mắc bệnh tim bẩm sinh và trải qua phẫu thuật cấy máy tạo nhịp khi biến mất.
Thiết y tế đều mã riêng. Kết hợp với chiều cao và tuổi xương, cần đợi kết quả giám định DNA, họ thể xác định chắc chắn — c.h.ế.t chính là Khâu Nguyệt.
... Trần Hà thể điều đó?
Thường Đình chằm chằm đôi mắt đen trắng rõ ràng của Trần Hà, đột nhiên nhận cô gái mặt hề cố gắng biện minh thoái thác — mà đang trêu chọc .
Trần Hà khẽ :
“Cảnh sát, cần như thế. và Khâu Nguyệt là bạn. cô từng lắp máy tạo nhịp tim.”
Biểu cảm Thường Đình thoáng phức tạp:
“Giờ thì là tưởng tượng nữa ?”
“Sáng tác bắt nguồn từ cuộc sống. Tác phẩm đúng là lấy Khâu Nguyệt nguyên mẫu. cảnh cuối cùng là hư cấu. Kể chuyện vốn là nghệ thuật đan xen giữa hiện thực và tưởng tượng.”
“Được thôi, thôi. Đại nghệ sĩ, xem — cô ‘hư cấu’ cảnh đó như thế nào?”
Thường Đình nhướn mày, giọng mỉa mai, động tác “mời”, vắt chéo chân đầy thách thức.
Ngay lập tức, cô học trò đẩy mạnh chân xuống.
Trần Hà hề nao núng. Cô cầm lấy chiếc cốc nguội lạnh, giọng đều đều:
“Thời cấp ba, học mỹ thuật. Vì tham gia tập huấn, rời trường kỳ nghỉ hè năm lớp mười hai và đến Trung tâm đào tạo Mỹ thuật Tàng Mặc. Ở đó, quen Khâu Nguyệt.
“Đối với những học sinh như chúng , trung tâm đào tạo ở vùng ngoại ô chẳng khác nào một xã hội thu nhỏ, tách biệt với thế giới bên ngoài. Có , cũng kẻ . Giống như trong truyện tranh, Khâu Nguyệt thường một vài bắt nạt...”
Thường Đình lướt truyện tranh điện thoại, mấy cái tên:
“Vu Nhị, Từ Tam... cô đặt tên thật qua loa quá đấy.”
“Mấy đó đều nguyên mẫu thật. Dùng tên thật thì phạm bản quyền, mà lười nghĩ tên khác cho những ghét.”
“Thế cô sợ vi phạm bản quyền của Khâu Nguyệt ?”
Trần Hà khẽ mím môi, ánh mắt trầm xuống:
“Cô c.h.ế.t ... , là mất tích.” Giọng cô nhẹ, bình thản đến lạnh lẽo. “Theo , cha cô chẳng mấy khi quan tâm, còn trai duy nhất với cô cũng qua đời từ lâu. Sẽ chẳng ai kiện .”
Mặt Thường Đình đỏ bừng. Đỏ vì tức giận.
Lời của Trần Hà như một mũi tên lạnh lẽo, xuyên trúng điểm yếu trong lòng .
Anh đưa tay với lấy cốc nước, nhưng Chu Chính Chính nhanh chóng đặt tay lên cánh tay :
“Không đập!”
“ đập.” Thường Đình thở dốc, giọng khàn , “ chỉ uống ngụm nước thôi.”
Một ngụm nước lạnh trôi xuống cổ họng, cơn giận mới tạm lắng.
“Được ,” , “ tiếp .”
Trần Hà phản ứng của , ánh mắt thoáng ý như như , tiếp tục kể:
“Có , trong giờ học, Vu Nhị lén bậy lưng cô . thấy.”
Thường Đình lướt đến đoạn đó trong truyện tranh.
Trên màn hình, “Vu Nhị” — một nữ sinh — đang cầm cọ, cúi xuống chữ lưng Khâu Nguyệt.
Chữ mới nửa, nhưng chỉ cần hướng của nét bút là cô định gì:
Đĩ.
Khung tranh tiếp theo, “Trần Hà” trong truyện bất ngờ hất thẳng khay màu mặt Vu Nhị.
Hai nam sinh hung hăng lao lên. “Trần Hà” một đối đầu cả hai — cô đá trúng hạ bộ một , vung bảng vẽ đập thẳng đầu kẻ còn .
Bên cạnh, một đàn ông trẻ trông như giáo viên đang luống cuống tìm cách ngăn cản.
Cảnh chiến đấu thể hiện bằng những nét đen trắng mạnh mẽ, bùng nổ. Máu văng tung tóe, thậm chí còn mang nét phóng khoáng của tranh thủy mặc Trung Hoa.
Thường Đình khẽ lắc đầu, giọng đầy ý trêu:
“Cô vẽ thật dũng đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-2-chan-dung-hung-thu-gia-dinh.html.]
Anh xuống cổ tay gầy guộc của Trần Hà, nơi những chuỗi hạt pha lê đen trắng quấn quanh vài vòng, trông như chỉ cần kéo nhẹ là đứt.
“Đoạn hề phóng đại . Lúc đó đ.á.n.h giỏi thật mà.” – Trần Hà , vẻ mặt nghiêm túc.
“Được, , cô là .” – Thường Đình đáp lướt nhanh xuống những trang truyện tiếp theo.
Sau khi nhận tin báo của một độc giả, xem xem bộ truyện bao nhiêu . giờ đây, khi nhân vật chính – cũng là tác giả – đang sờ sờ mặt, cảm giác khác.
Anh hỏi:
“Rồi đó hai trở nên thiết như keo sơn ?”
Trần Hà khẽ nghiêng đầu, ánh mắt mơ hồ, như thể đang kéo ngược những ký ức xa xăm.
“Chúng từng tâm sự đủ chuyện. Chính khi đó, cô là một bệnh nhân — tim bẩm sinh, trong còn máy tạo nhịp.”
“Vì sức khỏe yếu, cô thường về cái gọi là điểm kết thúc.”
“Cô bảo, nếu cảm thấy cái c.h.ế.t đang đến gần, cô khiến yêu thương đau lòng. Giống như một con ch.ó nhỏ sắp c.h.ế.t, c.h.ế.t trong nhà — sẽ lặng lẽ bỏ , để c.h.ế.t ở nơi ai tìm thấy.”
“ nếu mãi ai tìm thấy cô , thì cũng sẽ để một vết thương khác, một nỗi tiếc nuối khác. Thế nên, cách nhất là… năm năm, khi nỗi đau phai nhạt, lúc mới để tìm thấy .”
Lời kể của cô vang lên, nhẹ nhàng nhưng chất chứa bi thương.
Thường Đình vẫn điềm tĩnh, để cảm xúc lay động:
“Đoạn trong truyện tranh.”
“Sao ?”
Trần Hà đưa tay, giúp lướt xuống. Cô dừng ở một trang.
Đó là một khung tranh lớn chiếm trọn màn hình — hai cô gái tựa bầu trời đầy , ánh sáng dịu phủ lên vai họ, cảm giác hoài niệm gần như tràn khỏi trang giấy. Nhìn qua thì ấm áp, yên bình.
phần lời thoại chỉ những dấu ba chấm lửng lơ, chẳng hề đến “một cái c.h.ế.t ” nào cả.
Vì , việc Khâu Nguyệt thực sự những lời đó — rốt cuộc cũng chỉ là lời kể một phía của Trần Hà.
Không thể xác minh.
Thường Đình nhanh chóng nắm bắt điểm then chốt:
“Ý cô là, việc để tìm thấy t.h.i t.h.ể năm năm là kế hoạch của Khâu Nguyệt? c.h.ế.t , thể kiểm soát thời gian?”
“Khâu Nguyệt thông minh, cô sớm nghĩ cách.” – giọng Trần Hà pha chút ngưỡng mộ. – “Cô , sẽ tìm một nơi, tự chôn xuống đất… và rắc đầy hạt hoa bỉ ngạn lên .”
Thường Đình cau mày:
“Tại là hoa bỉ ngạn?”
“Vì loài hoa đặc điểm đặc biệt — khi gieo hạt, mất năm năm mới nở hoa. Khi đó, cả bụi hoa đỏ rực sẽ thu hút sự chú ý của qua , và sẽ tìm thấy cô .”
Trần Hà mỉm nhạt. “Hơn nữa, hoa bỉ ngạn tượng trưng cho chia ly và nỗi nhớ. Vừa lãng mạn, hợp chủ đề.”
Thường Đình lặng một lúc, :
“Điều hợp lý.”
Trần Hà nghiêng đầu, giọng chậm rãi:
“Sao hợp lý?”
Anh đáp, ánh mắt lạnh như thép:
“Một thể tự chôn ... còn trồng hoa ?”
Trần Hà đổi tư thế , lưng ngả , ánh mắt sáng lên, như thể tinh thần bỗng phấn chấn hẳn:
“Sao cách? Có nhiều cách!”
“Ví dụ như?”
“Anh xem tin tức ?” – cô nghiêng đầu, giọng đầy hứng thú – “Có một đứa trẻ chơi đào hang đồi cát, hang sụp xuống, thế là nó chôn sống.”
“Khâu Nguyệt thể điều tương tự. Trước hết, tìm một sườn đất dốc, đất xốp và mềm. Chọn vị trí, rắc lên đó một lớp hạt hoa bỉ ngạn — để chắc ăn thì còn nhét thêm ít hạt trong quần áo.
Sau đó, cô chỉ cần đào một cái hang chéo ở chân dốc. Khi sắp sụp, chui , đá một cú đỉnh hang... đất sụp xuống, thế là tự chôn .”
Căn phòng rơi im lặng.
Thường Đình và Chu Chính Chính đều cô, ánh mắt phức tạp, như nên kinh ngạc lạnh sống lưng.
Một lúc , Chu Chính Chính lên tiếng, giọng khàn khàn:
“Điều đó... khó thực hiện lắm. Cô Khâu Nguyệt bệnh tim, thể lực yếu, thể nào đào nổi một cái hang. Trừ khi…”
Cô ngập ngừng.
Thường Đình cắt ngang, giọng lạnh và sắc:
“Trừ khi giúp đỡ. Người đó là cô — đúng ?”
Trần Hà bật , khóe môi cong lên như chế nhạo:
“Ý là ?”
“Xin , lỡ lời.”
Thường Đình khẽ mỉm , giọng điềm đạm nhưng ánh mắt vẫn sắc như dao:
“Ý là... giúp đỡ đó là Trần Hà trong truyện tranh ? Cô từng , Trần Hà giỏi đ.á.n.h — đào đất chắc cũng chẳng khó.”