Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 35: Dấu Vết
Cập nhật lúc: 2025-10-24 15:50:36
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Camera giám sát cho thấy, đàn ông mặc đồ đen đường Lâm Hoài từ một ngã rẽ.
Trong đoạn video ngắn vài giây, mang theo vật gì cồng kềnh, hai tay đút túi, sải bước nhanh, vai nghiêng về phía . Khi di chuyển, nửa khẽ lắc lư sang hai bên — dáng nhanh nhẹn nhưng mang chút ngang tàng, giống như một con thú dữ đơn độc, đầy tính công kích, đang lặng lẽ băng qua màn đêm.
Đó là khí chất thường thấy ở những kẻ thuộc tầng lớp xã hội thấp, lui tới những nơi lành mạnh — điều mà các cảnh sát hình sự giàu kinh nghiệm thể nhận ngay khi quan sát.
Trong mắt họ, tư thế và dáng của con cũng mang những đặc điểm nhận dạng rõ rệt như ngũ quan. Bóng dáng rõ ràng là nam giới, và dáng xa lạ.
Ánh mắt khóa chặt đôi giày của đàn ông mặc đồ đen. Anh phóng to hình ảnh trong video — mờ ảo thấy đó là một đôi giày thể thao màu đen, nhưng thể rõ nhãn hiệu cỡ . Cũng vì thế, thể xác định liệu nửa dấu giày cỡ 44 tìm thấy tại hiện trường do đôi chân giẫm lên .
Từ chiều cao của đàn ông mặc đồ đen, trông vẻ đúng là thể giày cỡ 44.
Thường Đình đăng nhập hệ thống Sky Net, theo hướng và hướng về của đàn ông đó, kiểm tra từng ngã tư một.
May mắn là một bộ thường sẽ quá xa, nên việc điều tra quá khó khăn.
Sau khi tìm kiếm và nối chuỗi hình ảnh từ các camera giám sát ở những giao lộ thuộc hệ thống Sky Net, hai giờ , xác định điểm cuối cùng mà đàn ông mặc đồ đen xuất hiện về — một nơi gọi là phố Xuân Chi, cách hiện trường vụ án 1,5 km.
Ở lối phố Xuân Chi một cổng vòm cũ, gắn một camera giám sát. Người đàn ông mặc đồ đen từ cổng vòm lúc 0 giờ 10 phút đêm xảy vụ án, bước nhanh chậm dọc theo con đường, đó vùng mù của hệ thống camera quanh khu vực hiện trường.
Khoảng một giờ , xuất hiện, về theo đường cũ. 2 giờ sáng, trở cổng vòm cũ của phố Xuân Chi — biến mất nữa.
Thường Đình chỉ còn cách đích đến đó xem xét.
Khi đến nơi, mới cái gọi là “phố Xuân Chi” một con phố, mà là cả một khu phố. Nhà cửa cũ kỹ, chen chúc; tầng lầu, nhà trệt cùng vô công trình cơi nới trái phép chồng chéo lên . Những con hẻm nhỏ đan xen như mạng nhện — còn lộn xộn hơn cả khu vực hiện trường vụ án.
Không ngoài dự đoán, phạm vi phủ sóng camera giám sát ở khu vực vô cùng hạn chế. Sau khi đàn ông mặc đồ đen , như một con kiến chui tổ — biến mất dấu vết.
“Khu vực mà lộn xộn thế .” Thường Đình bực bội lẩm bẩm. Ở nơi như thế , tìm một quen khó, huống chi là một kẻ rõ mặt.
Khó cũng tìm. Thường Đình cầm theo bức ảnh mờ in từ video giám sát, ngẫu nhiên chặn qua đường để hỏi thăm.
Không ai nhận đàn ông mặc đồ đen, nhưng chỉ vài câu chuyện phiếm, hiểu vì nơi đây hỗn tạp đến .
Hầu hết cư dân trong khu vực là chủ nhà, mà là thuê trọ từ nơi khác đến. Tình trạng thuê chung phổ biến — nhiều cùng thuê một căn, thậm chí những gác xép, lán trại cơi nới trái phép cũng ở.
Một qua đường với , nguyên nhân là vì khu nhà cũ ngay sát Bệnh viện Thành phố, đa thuê trọ ở đây là nhà của các bệnh nhân ngoại tỉnh viện dài ngày.
“Bệnh viện Thành phố...”
Thường Đình giữa những dãy lán trại, ánh mắt lướt qua những mái nhà cao thấp chằng chịt. Trong tầm , tòa nhà cao chót vót của Bệnh viện Thành phố sừng sững hiện .
Anh nguyên tại chỗ, quanh những căn nhà cũ dường như kéo dài hồi kết, trong lòng dâng lên chút tuyệt vọng. Một , tìm đến bao giờ mới xong.
Anh bắt đầu suy đoán: khả năng đàn ông mặc đồ đen là hung thủ — lớn đến ?
Trong cả lúc và lúc về, đàn ông đều đút tay túi quần, bước vội vã, chút hoảng hốt nào của kẻ gây án. Hoặc là liên quan, hoặc là một sát thủ tâm lý cực kỳ bình tĩnh.
Điều đáng ngờ nhất chính là cách ăn mặc: mũ lưỡi trai, khẩu trang, đen kịt — che kín chừa kẽ hở. Thời tiết chẳng lạnh, nửa đêm nửa hôm ăn mặc kín thế để gì?
Thường Đình nhanh chóng nghĩ đến một khả năng — khu vực xảy vụ án chỉ sòng bạc ngầm là nơi giải trí phi pháp, mà còn đầy rẫy những quán karaoke và tiệm mát-xa chính quy.
Vào khung giờ đó đến khu vực , đa phần là để tìm thú vui. Sợ quen bắt gặp, nên che chắn kỹ lưỡng như cũng là điều dễ hiểu.
Vì , mắt nên chiếm dụng thêm cảnh lực, cứ để các thành viên trong tổ chuyên án tiếp tục điều tra những và phương tiện khác .
Anh định trở về cục, nhưng ngoảnh đầu về phía tòa nhà Bệnh viện Thành phố, chợt nhớ đến chuyện t.h.u.ố.c mê. Đã đến tận đây , chi bằng ghé qua một chuyến, hỏi xem bệnh viện mất t.h.u.ố.c mê .
Anh xuyên qua những con hẻm ngoằn ngoèo, tiến về phía tòa nhà bệnh viện.
Đến cuối đường, một bức tường chắn bất ngờ hiện mắt.
Anh bức tường, quanh — thấy lối . Phải men theo chân tường gần năm phút, mới tìm cổng Tây của bệnh viện. Hỏi bảo vệ đường đến tòa nhà văn phòng, liền bước .
Giữa chừng, ngang qua một tòa nhà, thấy cửa bên mở hé, định tắt, băng qua đó cho nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-35-dau-vet.html.]
Bên trong là một hành lang dài. Hành lang bệnh viện lúc nào cũng lạnh lẽo, mà chỗ đặc biệt âm u.
Anh dọc hành lang một lúc, gặp một ai. Ánh sáng nơi đây lờ mờ đến khó chịu. Bình thường Bệnh viện Thành phố đông nghịt , ở đây yên tĩnh đến ?
Khi rẽ qua một góc cua, phía đối diện bỗng vang lên một tiếng kêu kinh hãi.
Một ông lão mặc đồng phục bảo vệ suýt ngã, ôm n.g.ự.c thở dốc, bực bội quát:
“Anh sợ c.h.ế.t khiếp!”
Thường Đình cũng giật , vội vàng xin :
“Xin ông.”
“Anh gì ở đây?” — ông lão cau mày hỏi.
“... đến tìm một .”
Ông lão thoáng đổi sắc mặt:
“Tìm đến chỗ ?”
“Chỗ là chỗ nào?”
“Đây là nhà xác!”
Thường Đình ngẩng đầu về phía , mới thấy tấm biển nền đen chữ trắng treo cánh cửa màu xám. Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng, khiến khỏi nổi da gà.
Anh lúng túng :
“À... , nhầm đường.”
Ông lão chằm chằm, hỏi:
“Là đến thăm bệnh nhân ?”
Anh thuận miệng đáp:
“Ồ, .”
“Khoa nào?”
Thường Đình nhất thời nghĩ , chợt nhớ đến quen trong bệnh viện — Tống Chu ở khoa Phục hồi chức năng — liền buột miệng :
“Khoa Phục hồi chức năng.”
“Phòng bệnh khoa Phục hồi chức năng ở tầng bảy, thang máy lên.”
Ông lão , đẩy một chiếc xe chất đầy những hộp nhựa màu vàng cỡ lớn.
“Cảm ơn.”
Thường Đình liếc chiếc xe đẩy. Trên những hộp dán nhãn “Chất thải y tế”. Qua khe hở đóng kín của nắp hộp, thoáng thấy bên trong hình như là quần áo đen sì.
Anh hỏi:
“Ông đang đẩy cái gì ?”
“Quần áo của bệnh nhân qua đời. Anh xem ?”
“Không cần...”
Ông lão cúi xuống, nhét thêm một đống rác rưởi dính đầy m.á.u hộp, che khuất đống quần áo đen bên trong, miệng lẩm bẩm:
“Người trẻ tuổi tò mò thật đấy...”
Thường Đình vội vàng định rời .
Ông lão gọi với theo phía :
“Lại nhầm , thang máy ở bên !”
Dưới ánh mắt của ông, Thường Đình đành , bước thang máy.
Mãi đến khi thang máy từ từ lên, lưng vẫn còn dính một mảng lạnh buốt, như lạnh từ tầng bám theo.