Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 4: Bỉ Ngạn Đúng Hẹn
Cập nhật lúc: 2025-10-21 13:07:07
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chi tiết báo ?” Thường Đình kìm , bật dậy khỏi ghế. Hai bàn tay siết chặt, giọng thấp nhưng đanh :
“Ý cô là... cô cái c.h.ế.t của Khâu Nguyệt sẽ mang lượt truy cập cho cô, ngần năm ?”
Chu Chính Chính giật , tưởng sắp tay, vội kéo tay áo , giọng hoảng hốt:
“Sư phụ! Không đ.á.n.h ...”
Ngay lúc , từ cửa vang lên một tiếng quát giận dữ:
“Các đang gì đấy?!”
Ba cùng .
Không từ khi nào, một đàn ông trẻ tuổi bước . Tóc ngắn, xoăn nhẹ, đeo kính gọng vàng, khuôn mặt trắng trẻo, trông thư sinh. Trên tay vẫn còn xách một túi rau, vài nhánh hành lủng lẳng bên ngoài.
Biểu cảm của lúc pha lẫn kinh ngạc và phẫn nộ. Túi rau rơi xuống đất, nhanh chóng bước tới, chắn mặt Trần Hà, như thể sợ Thường Đình sẽ lao đến tấn công cô.
Trần Hà dậy, chỉ đưa tay kéo :
“Không , hai vị là cảnh sát đội điều tra hình sự.”
Sau đó cô sang giới thiệu:
“Bạn trai , Tống Chu.”
Tống Chu vẫn buông lỏng cảnh giác, ánh mắt mang theo vẻ thù địch chằm chằm Thường Đình:
“Tư thế của là định tay ?”
“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, thể chứ?”
Thường Đình cử động cánh tay : “ lâu quá, chỉ dậy vận động một chút.”
Anh đưa tay phía Tống Chu:
“Chào , là Thường Đình.”
Tống Chu giả vờ như thấy, nghiêng sờ tóc Trần Hà, vẻ như sợ cô dọa sợ.
Thường Đình lúng túng rụt tay , ngượng ngùng gãi gãi đầu trọc lóc:
“Hôm nay chúng chỉ đến để tìm hiểu tình hình một chút thôi.”
“Bạn gái sức khỏe ,” Tống Chu lạnh lùng đáp, “Nếu còn tìm cô để hỏi han gì, nhất định ở đây.”
Thường Đình chút kinh ngạc, đ.á.n.h giá Trần Hà từ xuống một lượt. Trần Hà tuy gầy gò, da dẻ trắng, nhưng trông tinh thần vẫn , giống bệnh. “Sức khỏe ? Không chỗ nào?”
Tống Chu tức đến mức mặt mày tái mét.
Chu Chính Chính huých khuỷu tay Thường Đình, nhỏ giọng nhắc:
“Anh lịch sự một chút !”
Thấy Tống Chu sắp nổi giận, cô vội gượng, nhanh:
“Xin nhé, sư phụ thô lỗ, về sẽ dạy dỗ đàng hoàng!”
Vừa kéo Thường Đình cửa.
Thường Đình vẫn còn thêm:
“Trần Hà, lát nữa chúng còn —”
Lời dứt cô học trò lôi mất.
Cửa đóng sầm , khí căng thẳng trong phòng mới dịu đôi chút.
Anh xổm xuống, ngước Trần Hà đang ghế, giọng lo lắng:
“Em chứ?”
Trần Hà đưa tay xoa mái tóc xoăn tự nhiên của , động tác nhẹ nhàng như đang vuốt ve một chú cừu non.
“Không .”
“Họ đến gì ?”
“Chỉ vì một bộ truyện tranh của em thôi. Tình tiết trong đó trùng hợp với một vụ án ngoài đời, nên họ nghi ngờ em liên quan... thậm chí là hung thủ.”
Tống Chu bật :
“Hóa là chuyện . Vợ giỏi thật đấy, vẽ tranh thôi mà cũng đoán trúng tình tiết vụ án.”
Trần Hà mặt nghiêm, ánh mắt tinh nghịch:
“Sao, chẳng lẽ em thể là hung thủ ?”
Tống Chu nhướn mày, giọng nửa đùa nửa thật:
“Bảo em g.i.ế.c một con gà, em g.i.ế.c nổi ?”
“Thì… g.i.ế.c .”
Anh cúi đầu, áp trán đầu gối cô, bật khẽ:
“Trưa nay ăn sườn heo hầm củ sen nhé, hầm từ sáng .”
Trần Hà mỉm :
“Tuyệt vời.”
“Em đợi một lát, thêm hai món phụ nữa.”
Anh nắm lấy tay cô, khẽ hôn lên mu bàn tay, dậy, nhặt túi rau ở cửa và thẳng bếp.
Trần Hà yên, động đậy. Sự ấm áp trong mắt cô dần tan biến, để một trống lạnh lẽo.
Cô đưa tay cầm chiếc điện thoại đang úp bàn .
Bình thường, để tránh tin nhắn phiền khi vẽ, cô luôn đặt máy ở chế độ im lặng — chuông, rung, và bật “ phiền”.
Màn hình sáng lên, chật kín thông báo. Hơn chục tin nhắn WeChat, kèm vài cuộc gọi nhỡ, xếp thành một chuỗi dài.
Tất cả đều đến từ Tiểu Nguyên, biên tập viên của cô nền tảng truyện tranh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-4-bi-ngan-dung-hen.html.]
[Bảo bối, em đó ? 《Lời Tiên Tri Của Bỉ Ngạn》 là chuyện gì ?]
[Bảo bối, em còn đó ?]
[Không thật sự là em đấy chứ? Đừng dọa chị nha.]
[Em gì chứ.]
[Nghe điện thoại !]
[Thật sự là em ?]
[Em trốn , là... bắt ? (Kinh hãi)]
...
Biên tập viên của cô luôn gọi cô là “Bảo bối”.
Khi mới nghề, cô từng tưởng là cục cưng thật sự của biên tập.
Sau mới — biên tập gọi tất cả tác giả là “Bảo bối”.
Đồ phụ nữ tồi.
Khóe môi Trần Hà khẽ nhếch, cô gõ một dòng trả lời ngắn gọn:
[Chưa bắt.]
Chưa đầy mấy giây , khung chat lập tức nổ tung.
[Cuối cùng em cũng xuất hiện ! Chị sợ c.h.ế.t mất, còn tưởng em bắt thật!]
[Hôm qua cảnh sát đến lấy thông tin cá nhân của em, sếp còn cảnh cáo chị là tiết lộ gì hết. Nói nếu em bỏ trốn trong đêm, chị cũng sẽ bắt theo!]
[Tối qua chị mất ngủ cả đêm, hôm nay thật sự chịu nổi nữa mới nhắn.]
[Biết là em trí tưởng tượng phong phú, nhưng đoạn hoa bỉ ngạn đó... trùng khớp quá mức. Rốt cuộc là em ...]
Trần Hà cầm chặt điện thoại, ánh mắt trầm xuống.
Cô trả lời.
Tiểu Nguyên đợi hồi lâu.
Khung đối thoại bên vẫn im lìm, tĩnh lặng đến mức khiến cô rợn .
Cuối cùng, bàn tay run run, cô gõ một dòng:
[Thôi, xem như chị hỏi.]
Trần Hà khẽ , đầu ngón tay bắt đầu di chuyển màn hình.
Trần Hề Hề: [Cảnh sát đến . Em giải thích rõ ràng, tất cả chỉ là trùng hợp.]
Tiểu Nguyên: [Thế thì , … ha ha ha ha ha…]
Tiếng qua màn hình cũng mang theo run rẩy và sợ hãi.
Một lát , thêm một tin nhắn nữa bật lên.
Tiểu Nguyên: [Em xem lượng truy cập ? Trời ơi, chỉ một đêm vượt mốc trăm triệu! Hôm qua dùng đổ quá nhiều, nền tảng sập luôn! Tất cả đều là vì em đó. Từ khi em mắt đến giờ, bao giờ nổi tiếng đến .]
Trần Hề Hề: [……]
Tiểu Nguyên: [Em thừa thắng xông lên, lấp cái hố tiếp tục cập nhật ?]
Trần Hà từ tốn gõ chữ: [Chị sợ em thật sự là hung thủ ? Khi đó nền tảng sẽ chịu trách nhiệm đấy.]
Tiểu Nguyên im lặng.
Trần Hà ném điện thoại sang một bên, dậy vươn vai. Cô mở cánh cửa hướng nam, bước ban công.
Căn nhà là một công trình cũ, mang phong cách giao thoa giữa Trung Hoa và phương Tây, lưu dấu ấn của một thời kỳ lịch sử đặc biệt.
Từ ban công , những con hẻm ngoằn ngoèo đan xen, san sát là những ngôi nhà mang dáng dấp tương tự.
Nơi đây từng là trung tâm đầu tiên của thành phố, nay trở thành khu phố bảo tồn văn hóa – nơi tụ họp của các nghệ sĩ và những thanh niên yêu thích sáng tạo.
Trần Hà và Tống Chu thuê tầng ba, tầng áp mái của căn nhà. Mùa hè nóng, nhưng chỉ cần ban công rộng , bất tiện đều trở nên đáng giá. Trên ban công, hoa cỏ mọc xanh rờn, ghế mây và bàn mây đặt gọn gàng ánh nắng chiều.
Trần Hà lan can, lặng lẽ xa một lúc. Gió thu lùa qua mái tóc, mang theo mùi ẩm của tường rêu và hương hoa phảng phất trong khí.
Cô chậm rãi xuống ghế mây, tựa lưng chiếc đệm mềm, ánh mắt dừng ở những chậu cây cảnh bên cạnh.
Những chậu cây cao thấp đan xen, thoạt vẻ đặt ngẫu nhiên, nhưng thực sắp xếp vô cùng tinh tế — theo phong cách tự nhiên, hài hòa như một góc tiểu cảnh của họa sĩ yêu hoa.
Giữa vô chậu cây , một chậu hoa nhỏ đang nở, những cánh hoa mềm mại như nhung, tỏa thứ sắc hồng trầm ấm lạ kỳ.
Giờ là cuối tháng Chín, trong vườn hầu hết đều úa vàng, chỉ một bụi hoa hải đường còn đang rộ nở, ẩn nơi góc ban công, mấy nổi bật.
đó hải đường.
Đó là một chậu hoa bỉ ngạn.
Trần Hà đưa tay khẽ vuốt qua những cánh hoa mịn như tơ, đầu ngón tay run nhẹ.
Cô khẽ , giọng thấp đến mức gió cũng khó rõ:
“Năm năm ... mày quả nhiên như ước mà đến.”