Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 41: Mù Màu Họa Sĩ

Cập nhật lúc: 2025-10-24 16:42:04
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trần Hà lâu đây từng chuyện với biên tập viên Tiểu Nguyên. Tiểu Nguyên rằng cảnh sát thành phố Tề An gọi điện đến công ty, yêu cầu gỡ truyện tranh xuống với lý do truyện gây ảnh hưởng đến xã hội.

 

Ông chủ cứng rắn. Ông trả lời rằng bản tác phẩm hề vi phạm gì; kẻ gây ảnh hưởng đến xã hội là tội phạm, chứ một tác phẩm. Các đồng chí công an bắt tội phạm, khó một bộ truyện tranh nhỏ của một công ty nhỏ — là trọng tâm công việc lệch ?

 

Đối phương chặn họng, chút mất mặt. Có lẽ đó họ sẽ tìm đến các cơ quan liên quan để gây áp lực lên công ty.

 

công ty đặt ở thủ đô, cảnh sát thành phố Tề An nhất thời với tới , nên ông chủ vẫn thể trụ vững. Ông yêu cầu Trần Hà nhanh chóng cập nhật, vì cập nhật là tiền.

 

Thế là Trần Hà bắt đầu vẽ tập mới của 《Lời Tiên Tri của Bỉ Ngạn》.

 

Nhân vật đang vẽ bảng vẽ tay chính là Vu Ái Ái thời sinh viên — trong truyện tranh gọi là “Vu Nhị”.

 

Cô đưa tay kéo tấm bảng trắng bên cạnh. Trên sơ đồ quan hệ nhân vật bảng, cái tên “Từ Tam” gạch chéo.

 

Cô dùng cán bút “tách tách tách” gõ chữ “Vu Nhị” sơ đồ, lưỡng lự, thể quyết định.

 

Một chuyện cô vẫn xác định , cũng nên xử lý “Vu Nhị” như thế nào.

 

Cô dứt khoát đặt bút xuống, ngả chiếc ghế công thái học, mở phần bình luận xem.

 

Vụ án thiêu xác trong con hẻm trôi qua một tuần, nhưng độ hot của truyện tranh giảm mà còn tăng lên, rộ khắp nơi. Một bộ phận cho rằng tác giả là hung thủ, một bộ phận là oan hồn đòi mạng, còn bộ phận khác thì chỉ hết lời ca ngợi.

 

Trong lòng Trần Hà cũng bối rối. Kẻ g.i.ế.c Từ Tham Đông, Tần Tú Trúc, Trâu Lệ, đương nhiên cũng cô. Vậy thì là ai?

 

Lẽ nào là một độc giả nào đó xem truyện tranh xong trời hành đạo?

 

Bóng dáng hung thủ liệu ẩn giấu trong những bình luận ? Cô xem bình luận đến hoa cả mắt, vẫn tìm manh mối.

 

Ngón tay cô dừng — dừng một bình luận:

【Tại tác giả vẽ thành đen trắng? Vẽ màu sẽ hơn nhiều.】

 

Phía bình luận , một fan bảo vệ tác giả lên tiếng phản bác:

 

[Truyện đen trắng hề thua kém truyện màu, ngược còn đòi hỏi kỹ năng của họa sĩ hơn.]

 

[Bạn hiểu , khi bỏ màu sắc, hình ảnh đen trắng càng truyền tải cảm xúc hơn.]

 

[Khi màu sắc biến mất, sự thật mới hiển lộ.]

 

Trần Hà chậm rãi gõ một câu trả lời, nhấn gửi:

 

mù màu.】

 

Đây là đầu tiên tác giả trực tiếp tương tác với độc giả.

 

Khu vực bình luận rơi im lặng — như thể hiện lên khuôn mặt kinh ngạc và câm nín của . Sau đó, nó bùng nổ.

 

[Trời ơi, họa sĩ truyện tranh mù màu!]

 

[Hóa mù màu cũng thể vẽ tranh!]

 

[Chắc là thiên tài !]

 

 

Trần Hà khẽ thở dài. Cô mù màu bẩm sinh.

 

Cô từng yêu thích màu sắc của thế giới, sự nhạy cảm tự nhiên với chúng. Cô say mê dùng màu vẽ để thể hiện cảm xúc, từng nghĩ rằng sẽ trở thành một họa sĩ sơn dầu vĩ đại trong tương lai. ...

 

Màn hình điện thoại nhấp nháy, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Có cuộc gọi đến — là Vu Ái Ái.

 

Trần Hà chằm chằm màn hình hiển thị một lúc mới bắt máy.

 

Giọng Vu Ái Ái trong điện thoại đè thấp, vẻ lén lút:

“Chị đang ở tầng một nhà em. Chị lên tìm em, em xuống?”

 

nấy — nhân vật tự đến thúc đẩy cốt truyện.

 

Khóe miệng Trần Hà khẽ cong, nhưng giọng lạnh lùng:

“Đợi ở .”

 

Cô cúp máy ngay đó.

 

kẻ đáng ghét bẩn cửa nhà . Cô cũng chẳng vội vã thu dọn gì, mãi hai mươi phút mới lê dép trong nhà, bước chân lười nhác về phía sảnh tầng một.

 

Vu Ái Ái đợi đến mất hồn mất vía, co ro trong góc của chiếc ghế kiểu booth, quên cả gọi ly cà phê miễn phí.

 

Trần Hà xuống đối diện.

 

“Trần Hà…” Vu Ái Ái chống khuỷu tay lên bàn, vội vàng chồm tới. “Chuyện gì thế? Sao Từ Tham Đông c.h.ế.t ?”

 

.” Trần Hà tựa lưng đệm. Một vệt nắng chiếu lên mặt cô, khiến con ngươi trở nên nhạt màu, càng tăng thêm vẻ lạnh lùng.

 

“Sao em ? Cách c.h.ế.t của giống hệt trong truyện tranh của em mà!”

 

“Ồ. Trong truyện tranh của , oan hồn của cô Phong đòi mạng. Có lẽ đời thực sự ma quỷ.”

 

“Mau đừng nữa, rợn quá!” Vu Ái Ái rụt vai, sợ hãi quanh.

 

Trần Hà mỉm : “Chị sợ hãi gì? Không điều khuất tất, thì sợ quỷ gõ cửa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-41-mu-mau-hoa-si.html.]

 

Vu Ái Ái im lặng, sắc mặt thoáng cứng đờ, nỗi sợ hãi trong mắt càng thêm sâu.

 

Trần Hà nhướng mày, quan sát cô :

“Sao? Chị điều khuất tất ?”

 

Giày cao gót của Vu Ái Ái giậm giậm gầm bàn, giận dữ:

“Cô bậy gì thế!”

 

“Không ? Chị chẳng lẽ từng dối?”

 

Sắc mặt Vu Ái Ái trắng bệch:

dối gì ?”

 

Trần Hà hạ giọng, hỏi từng chữ một:

“Đêm Khâu Nguyệt mất tích, chị thực sự thấy cô tự rời khỏi ký túc xá ?”

 

Vu Ái Ái cố gắng gồng cổ:

“Cái đó… đương nhiên !”

 

Trần Hà khẽ lạnh:

“E là chị mới là gọi cô ngoài, đúng ?”

 

Vu Ái Ái run b.ắ.n cả :

“Đừng… đừng bừa!”

 

Người vẽ tranh, nhất là thường xuyên vẽ chân dung, luôn giỏi nắm bắt và mô tả những biểu cảm nhỏ nhất của con .

 

Với một chỉ thông minh cao như Vu Ái Ái, những gì trong lòng gần như đều hiện rõ mặt — lời cô là thật giả, Trần Hà chỉ cần liếc qua cũng thấu.

 

Trong mấy năm qua, vài suy đoán vẫn luôn quanh quẩn trong lòng Trần Hà, nhưng cô cố nhịn, vội bức ép. Nếu tấm màn sự thật x.é to.ạc quá sớm, chỉ khiến đối phương cảnh giác.

 

Bây giờ — là lúc nên tay.

 

Cô mặc kệ lời phủ nhận của Vu Ái Ái, nhân lúc đối phương còn đang hoảng loạn, đột ngột hỏi:

, đêm đó là bảo chị gọi Khâu Nguyệt ngoài.”

 

Vu Ái Ái giật :

“Sao cô ?”

 

Ngay đó, thấy nụ bí hiểm nơi khóe môi Trần Hà, cô lập tức bực bội:

“Cô gài !”

 

Sắc mặt Trần Hà lạnh :

“Hắn là ai?”

 

“Không… ai hết!”

 

“Là Từ Tham Đông ?”

 

Vu Ái Ái gắt lên:

ai mà!”

 

Trần Hà thẳng cô , từ phản ứng , cô câu trả lời — Từ Tham Đông.

 

Không gài tên đó, coi như chỉ thắng nửa chiêu — Trần Hà cảm thấy thất vọng.

 

Không Từ Tham Đông, thì là ai?

 

Một ích kỷ như Vu Ái Ái mà che giấu cho ai đó, nguyên nhân ngoài hai loại: hoặc là vì yêu đương mù quáng, hoặc là uy hiếp.

 

Nhìn vẻ mặt hồng hào kiêng dè của cô , e rằng là cả hai.

 

Một loạt cái tên vụt qua trong đầu Trần Hà. Vu Ái Ái thời sinh viên ở học viện, cũng giống như bây giờ, đồng thời duy trì những mối quan hệ mập mờ với nhiều trai, tự cho là khôn ngoan mà lựa chọn, cố gắng câu lấy một “trai gia cảnh khá giả, tiền đồ.

 

kết quả — vẫn như bây giờ — chẳng câu ai, còn lợi dụng đến triệt để.

 

Trần Hà khách khí, lạnh giọng :

. Là một trong những đàn ông chị tự nguyện bám theo, đúng ?”

 

Vu Ái Ái giật , ánh mắt Trần Hà trở nên xa lạ, tin nổi những lời thể phát từ miệng cô.

 

“Trần Hà, cô từ bao giờ chuyện bẩn thỉu như thế?”

 

Trần Hà nghiêng đầu trong vệt nắng, ánh mắt sắc bén:

“Nói lời bẩn thỉu còn hơn chuyện bẩn thỉu. Cô lời bẩn thỉu, thì lời thật . Vu Ái Ái, vụ g.i.ế.c Khâu Nguyệt — nhất định phần của cô.”

 

Vu Ái Ái kinh hãi biến sắc:

“Cô bậy gì thế! gì cả!”

 

“Cô thừa nhận , chính cô gọi cô ngoài. Cô nhất định động tay, đúng ? Nói — là đ.â.m dao, là siết cổ?”

 

Vu Ái Ái sợ đến tái mặt, giọng run run:

“Cô đừng bừa! chỉ dẫn cô đến tầng một ký túc xá, đó xảy chuyện gì…”

 

“Ồ…” Trần Hà khẽ gật đầu, khóe môi cong lên lạnh lẽo.

 

“Vậy là, cô thực sự dối cảnh sát.”

 

Cô tựa lưng ghế, giọng chậm rãi, kéo dài từng chữ, đầy ẩn ý.

 

 

Loading...