Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 5: Người Bạn Trai Hoàn Hảo
Cập nhật lúc: 2025-10-21 13:48:05
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cánh cửa ban công đẩy , Trần Hà giật , kịp thời rụt tay khỏi chậu hoa.
Tống Chu, vẫn đeo tạp dề, bước đến cùng một nồi đất còn bốc khói, đặt lên bàn mây.
“Thời tiết nóng lạnh, ăn ở ngoài .”
“Thơm quá.” Trần Hà dậy, định bếp lấy thêm đồ.
“Ngồi yên.”
Tống Chu ấn nhẹ vai cô, ép cô xuống. Anh tiện tay lấy chiếc khăn choàng vắt ghế, quàng lên vai cô:
“Gió thu lạnh, vai em để gió lùa.”
Nói xong, trở bếp, tiếng bước chân vang khẽ nền gỗ cũ.
Trần Hà siết nhẹ góc khăn choàng, ánh mắt dõi theo bóng lưng . Một cảm giác ấm áp, dịu dàng dâng lên trong lòng — thứ cảm giác khiến an tâm, thấy chút mơ hồ khó .
Một đàn ông chu đáo như … thể may mắn đến thế?
Cô tự hỏi câu … bao nhiêu .
Tống Chu là một bác sĩ vật lý trị liệu.
Trần Hà từng gặp một t.a.i n.ạ.n nghiêm trọng, trong cơ thể gắn đầy thanh thép và đinh cố định. Cô liệt giường suốt nửa năm, đó là một quá trình phục hồi chức năng kéo dài, gian khổ.
Cô quen Tống Chu trong thời gian .
Anh vẻ ngoài điềm đạm, tuấn tú; giọng ôn hòa, nụ dịu dàng đến mức khiến khác thể cảnh giác. Trong công việc, kiên nhẫn và tỉ mỉ, luôn cố gắng để mỗi động tác trị liệu bớt đau nhất thể.
Khi bệnh nhân bật vì đau, vẫn giữ giọng nhẹ như gió xuân, chậm rãi an ủi, khích lệ hết đến khác — bao giờ tỏ khó chịu mệt mỏi.
Đối với Trần Hà khi , là ánh sáng những tháng ngày dài tối tăm giường bệnh.
Vì , khi Tống Chu bắt đầu theo đuổi, cô gần như sức kháng cự.
Chỉ vài gặp gỡ ngoài giờ trị liệu, cô đồng ý.
Sau khi chính thức hẹn hò, Trần Hà mới nhận , sự dịu dàng mà cô từng ở chỉ là bề nổi của tảng băng.
Tống Chu quá giỏi trong việc chăm sóc khác. Anh việc — nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ, sắp xếp nhà cửa — tất cả đều tỉ mỉ, ngăn nắp đến mức khiến khác còn việc gì để .
Anh để cô động tay bất cứ việc vặt nào. Từ bữa ăn, liều thuốc, đến kế hoạch tập phục hồi và các buổi mát-xa hằng ngày, thứ đều do sắp xếp chu . Thậm chí những đêm ôm ngủ, vẫn quên xoa bóp huyệt đạo lưng cô, như một thói quen khắc sâu máu.
Hai năm bên , khiến một từng gần như tàn phế hồi phục thành khỏe mạnh, thể , thể .
Đời , Trần Hà kiếp tu phúc phần gì để gặp một như thế.
Cô còn kịp nghĩ hết câu cảm thán , thì Tống Chu bước khỏi bếp, tay cầm khay thức ăn còn bốc khói, cùng với chiếc điện thoại của cô đặt ở bên cạnh.
Tống Chu xuống bên cạnh cô: "Điện thoại em liên tục tin nhắn, xem chuyện gấp ?"
“Để em xem...”
Trần Hà một tay cầm miếng sườn, một tay lướt qua màn hình điện thoại đặt bàn.
Lại là hơn chục tin nhắn từ Tiểu Nguyên.
[Bảo bối, chị xin ý kiến sếp về.]
[Sếp cũng do dự, nhưng lượng truy cập, sếp công ty trụ qua năm nay , tất cả phụ thuộc .]
[Em cũng ngành truyện tranh hai năm nay khó khăn thế nào mà.]
[Sếp phú quý trong nguy hiểm. Ít nhất bây giờ cảnh sát bắt em.]
[Rồi sếp bảo chị ký một bản cam kết trách nhiệm.]
[Nếu liên quan đến trách nhiệm pháp lý gì đó, thì để chị chịu.]
[Hay thật, phú quý thuộc về sếp, còn nguy hiểm thuộc về chị.]
[ , chị ký . Chắc chị điên .]
[Làm trâu ngựa thể điên.]
[À đúng , nãy chị xem hệ thống, mới nhớ bộ truyện chúng ký hợp đồng, vì lúc đầu dữ liệu đạt tiêu chuẩn. Giờ bổ sung nhé, quy tắc cũ, chia lợi nhuận năm năm.]
[Sao, năm năm ? Chị xin ý kiến , em đợi chút.]
[Sếp bốn sáu, công ty bốn, em sáu.]
[Vẫn ? Chị hỏi nhé.]
[Sếp ba bảy, thể nhường thêm nữa.]
[Sao em trả lời, em đang đàm phán với nền tảng khác ? Đừng thế mà, chúng hợp tác bao nhiêu năm !]
[Hai tám, sếp ở bệ cửa sổ đấy (mặt ), công ty ở tầng mười tám.]
Trần Hà bật , gõ một chữ: [Chốt.]
Tiểu Nguyên gửi hợp đồng tới nhanh như chớp.
Tay Trần Hà còn dính đầy dầu mỡ, cô vội ký ngay. Vừa tiếp tục gặm miếng sườn, khẽ bật .
Tống Chu ngẩng đầu, giọng mang chút tò mò:
“Chuyện gì vui thế?”
“Ký một hợp đồng ngon lành.” Trần Hà nhai xong, nhướng mày trêu: “Trai trẻ , chị sắp tiền , chuẩn tinh thần để chị b.a.o n.u.ô.i em .”
“Tuyệt quá, cảm ơn kim chủ!”
Tống Chu , giọng nhẹ mà ấm, gắp thêm cho cô một miếng sườn, đặt bát mặt.
Trần Hà khẽ thở dài:
“ mà… tình tiết tiếp theo dễ chút nào.”
“Nếu tìm cảm hứng thì đừng ép ,” Tống Chu , giọng dịu như thường, “cơ thể em vẫn khỏe, đừng để mệt quá. Trai trẻ ăn ít một chút cũng .”
“Ưm…” Cô mất tập trung, đầu óc bắt đầu trôi về mạch truyện.
“Ăn cơm .”
Tống Chu múc cho cô một bát canh, nghiêng đầu :
“Chuyện gì mà khó nghĩ đến ?”
“Là chuyện cảnh sát đến hỏi thăm hôm nay.”
Cô hờ hững, “Bộ 《Lời Tiên Tri Của Bỉ Ngạn》.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-5-nguoi-ban-trai-hoan-hao.html.]
Chiếc thìa trong tay Tống Chu khựng giữa trung, nhẹ nhưng rõ ràng.
“Ồ… bộ đó .”
Trần Hà ngẩng lên, ngạc nhiên:
“Anh xem ?”
“Tất nhiên ,” Tống Chu mỉm , giọng nhẹ nhàng như thường, “ là fan trung thành của em mà. Tất cả các tác phẩm của em, kể cả những bộ bỏ dở, đều xem hết.”
Trần Hà khẽ nhíu mày:
“Bộ đó ban đầu nhiều xem, em nhớ tổng bình luận còn đến ba chữ . Trong đó… tài khoản phụ của đấy chứ?”
Tống Chu cong môi:
“Em đoán xem.”
Trần Hà vẻ bi thương, giọng nửa đùa nửa thật:
“Trong ít ỏi bình luận còn bạn bè giả vờ cổ vũ, tiểu tác giả flop thật đáng thương quá .”
“Thì ,” , vẫn nhẹ nhàng như nước, “bây giờ chẳng em nổi tiếng ?”
Trần Hà khựng , ánh mắt ngẩng lên:
“Anh nó nổi tiếng ?”
Chiếc thìa trong tay Tống Chu dừng một nhịp ngắn.
“Biết chứ,” đáp, “ thường đăng nhập để tặng quà cho em… loại miễn phí thôi. Vô tình thấy độc giả đang bàn tán mấy tác phẩm khác của em.”
Trần Hà thoáng cau mày, gì đó khớp.
“Anh thấy từ khi nào?”
Tống Chu ngẩng lên, ánh mắt bình thản, giọng vẫn ôn hòa đến mức thể bắt :
“Sáng nay, gần lúc tan .”
“Ồ…” Trần Hà gật đầu. Ừ, cũng hợp lý.
Thực , bộ truyện tranh đó cư dân mạng đào từ vài ngày , chỉ đến hôm qua mới báo cảnh sát.
Nghĩ kỹ, chuyện vẫn chút lạ.
Tống Chu quan tâm cô đến mức — nếu thật sự thấy mạng cô là hung thủ, lẽ hỏi cho lẽ, chứ bình thản đến thế?
Bệnh viện nơi Tống Chu việc cách nhà xa. Dù căng tin bệnh viện nấu ăn cũng khá, nhưng vẫn kiên trì về nhà mỗi ngày chỉ để chuẩn bữa trưa cho cô.
Nếu thấy tin sáng nay, thì khi tan , về nhà hỏi cô một câu cũng hợp lý.
về đến nhà, gặp cảnh sát ở đó.
Lời giải thích của cô hôm nay đủ hợp tình hợp lý — vì , Tống Chu đương nhiên cần hỏi thêm nữa.
Cô húp canh :
“Mấy bình luận em là hung thủ thì thôi , nhưng mấy cái c.h.ử.i bới quá đáng. Anh giúp em c.h.ử.i .”
Không thấy tiếng đáp .
Trần Hà ngẩng đầu — Tống Chu đang cúi thấp, ánh mắt mơ hồ như đang nghĩ ngợi chuyện gì.
Cảm nhận ánh của cô, ngẩng lên, nở nụ quen thuộc:
“Được.”
Sau bữa trưa, Trần Hà định studio việc, nhưng dậy Tống Chu giữ , bắt nghỉ ngơi một lát.
Những truyện tranh thường thức đêm, nhưng Trần Hà là ngoại lệ — vì Tống Chu “quản” chặt.
Cũng may là . Nếu , với cơ thể từng gần như tan nát của cô, e rằng chẳng trụ nổi đến bây giờ.
Khi tỉnh dậy, bên cạnh trống .
Tống Chu .
Trần Hà vươn vai, bước căn phòng phía đông của phòng khách — studio việc của cô.
Trên tường dán đầy áp phích nhân vật truyện tranh, tủ nhỏ chất kín sách, sổ tay và những ống bút cắm đủ loại ngòi, xếp ngay ngắn theo thói quen tỉ mỉ của chủ nhân.
Trên bàn việc cạnh cửa sổ là bảng vẽ lớn cùng mấy màn hình hiển thị đặt ngang dọc, ánh sáng xanh lấp lóe phản chiếu lên mặt bàn gỗ.
Dù chỉ là một “tiểu tác giả flop”, nhưng cô đủ đồ nghề để khiến tưởng rằng đây là studio của một họa sĩ nổi tiếng.
Trần Hà xuống chiếc ghế công thái học đắt tiền đặt bàn vẽ, mà kéo chiếc bảng trắng bánh xe từ tường . Cô cầm bút, bắt đầu và phác họa.
Cô đang vẽ sơ đồ quan hệ nhân vật của 《Lời Tiên Tri Của Bỉ Ngạn》.
Cách luôn giúp cô sắp xếp mạch suy nghĩ rõ ràng hơn. Những vòng tròn và tên nhân vật lượt hiện lên mặt bảng:
Bên trái là Khâu Nguyệt, Trần Hà.
Bên là Vu Nhị, Từ Tam.
Sau một thoáng ngập ngừng, cô vẽ thêm một vòng tròn ở vị trí trung tâm.
Đầu bút dừng chốc lát, chậm rãi giữa hai chữ —
Cô Phong.
Rồi cô vẽ một đường cong, đầu mũi tên chỉ từ “cô Phong” đến “Khâu Nguyệt”, bên ghi hai chữ nhỏ gọn: mưu sát, đó thêm dấu hỏi nghi hoặc.
Trần Hà lùi một bước, lặng lẽ bảng trắng mặt.
Ánh sáng chiều rọi nghiêng qua khung cửa sổ, kéo dài bóng cô lên tường.
Cô chằm chằm cái tên “cô Phong”, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm
...
Cách đó xa, tại ngã tư gần tòa nhà nơi Trần Hà sinh sống, một chiếc sedan màu đen lặng lẽ đỗ bên đường.
Trong xe, Thường Đình đồng phục cảnh sát, ở ghế lái, ánh mắt tập trung về phía khu chung cư đối diện.
Phía , Chu Chính Chính đang lật xem tập hồ sơ dày sắp xếp gọn gàng, thi thoảng ghi chú vài dòng ngắn bằng bút đen.
Vụ án hiện tại thêm manh mối nào rõ ràng.
Vì , trong lúc theo dõi Trần Hà, hai tranh thủ rà soát các điểm nghi vấn.
Chu Chính Chính cất giọng, đều đặn nhưng khẽ khàng:
“Nghi phạm trong vụ án Khâu Nguyệt mất tích thời điểm đó... là một giáo viên họ Phong.”