Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 6: Nghi Vấn cô Phong Tự Mai

Cập nhật lúc: 2025-10-21 13:48:06
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nghi phạm Phong Tự Mai.”

Chu Chính Chính chằm chằm tập hồ sơ, trầm ngâm hỏi:

“Sư phụ, bây giờ t.h.i t.h.ể của Khâu Nguyệt tìm thấy, vụ mất tích xác định là án mạng. Như , nghi ngờ đối với Phong Tự Mai càng lớn hơn ?”

“Ngược , nghi ngờ giảm .”

Thường Đình nghiến răng đáp.

“Tại …”

Chu Chính Chính ngẩng đầu, thấy nắm đ.ấ.m của Thường Đình siết chặt vô lăng, gân xanh nổi rõ.

“Sư phụ, tức giận đến ?”

“Tức giận cái gì… đau dày!”

“Ờ… Mau uống chút nước nóng .”

Chu Chính Chính vội đưa bình giữ nhiệt của .

Thường Đình uống một ngụm, cảm giác nóng lan xuống, cơn co rút ở dày mới dịu đôi chút. Từ ngày đội hình sự, ăn uống thất thường, thường xuyên bỏ bữa hoặc ăn đồ lạnh, dày hỏng. Còn trẻ, nhưng thứ thể rời bây giờ là cái bình giữ nhiệt.

Anh bực bội :

“Con bé Trần Hà đó đúng là cáo già, cố tình cho uống nước lạnh, hại đau dày suốt mấy ngày nay.”

“... Anh cũng từ chối. Cô đau dày.”

“Hừ, chắc . Cô gái hạng đơn giản.”

“Sư phụ, em thấy hôm nay đặc biệt bình tĩnh.”

…” Thường Đình khẽ chau mày, hít sâu gật đầu.

“Em đúng.”

“Có vì năm năm , từng phụ trách vụ án của Khâu Nguyệt ?”

Chu Chính Chính lật tài liệu, ngón tay dừng ở dòng tên .

. Đó là vụ án đầu tiên tham gia khi nghiệp, khi còn theo sư phụ. Cho nên…” Anh khẽ , giọng trầm xuống, “quả thật chút xúc động.”

Vụ án mất tích của Khâu Nguyệt năm đó kết quả, trở thành nỗi day dứt trong lòng thầy cũ.

Chính vì , ngay khi hài cốt của Khâu Nguyệt tìm thấy, lập tức chủ động xin tiếp nhận vụ án — cần đợi cấp phân công.

Vụ án , do chính tay điều tra và phá giải, mới thể khép nuối tiếc đè nặng suốt năm năm qua.

Anh bực bội xoa đầu:

“Em xong hồ sơ ?”

“Đọc xong .”

Anh nhắm mắt , giọng trầm thấp:

“Kể một lượt cho xem nào.”

Chu Chính Chính gập tập hồ sơ, bắt đầu thuật :

“Năm năm , Khâu Nguyệt — học sinh của trung tâm luyện thi mỹ thuật — mất tích. Người báo cảnh sát là hiệu trưởng trung tâm, Chu Tàng Mặc.”

Từ nhỏ Chu Chính Chính là học bá, trí nhớ phi thường; tài liệu chỉ cần qua một là nhớ như in.

Khi cô kể, từng câu từng chữ khiến Thường Đình chậm rãi hồi tưởng vụ án năm xưa.

Chu Tàng Mặc — họa sĩ nổi tiếng, từng giảng dạy tại các học viện mỹ thuật hàng đầu, danh tiếng và địa vị đáng kể trong giới hội họa.

Nhờ danh tiếng , học sinh khắp nơi đổ về trung tâm của ông, khiến chỉ tiêu tuyển sinh năm nào cũng chật kín.

Khi đó, Thường Đình mới trường, vẫn còn theo sư phụ cũ - Tiêu, tham gia phá án.

Vụ mất tích của Khâu Nguyệt là một trong những hiện trường đầu tiên từng đặt chân đến — cũng là khởi đầu cho chuỗi ám ảnh kéo dài suốt nhiều năm .

Khi , Thường Đình vẫn còn đang trong giai đoạn “giả vờ ngoan ngoãn”, kiêu căng như bây giờ, theo sư phụ, ít , dám tỏ thái độ.

Họ đến nơi hai giờ chiều.

Trung tâm luyện thi mỹ thuật Tàng Mặc trong khu vực nội thành Tề An, mà tọa lạc núi Minh Châu — vùng ngoại ô nổi tiếng với phong cảnh hữu tình.

Khuôn viên rộng, các tòa nhà mang kiến trúc cũ kỹ, tựa như một khu nghỉ dưỡng xây từ những năm tám mươi, chín mươi.

Thực , nơi vốn là một khu điều dưỡng. Sau khi ăn thua lỗ và bỏ hoang vài năm, nó Chu Tàng Mặc mua , cải tạo thành trung tâm luyện thi mỹ thuật.

Khi họ tới, Chu Tàng Mặc sẵn ở cổng, dáng vẻ lo lắng. Thấy xe cảnh sát dừng , ông lập tức chạy đến, nắm c.h.ặ.t t.a.y sư phụ Tiêu, giọng run rẩy:

“Đồng chí cảnh sát, xin hãy giúp chúng tìm Khâu Nguyệt! Phụ giao con cho trung tâm, mà chúng để mất! ... thể gánh nổi trách nhiệm !”

Chu Tàng Mặc khi bốn mươi tuổi, mặc vest, thắt khăn lụa, toát lên khí chất nghệ sĩ; nhưng giờ phút đó, vẻ nhã nhặn biến mất, chỉ còn sự hoảng loạn.

Ông vội vã trình bày bộ sự việc.

Khâu Nguyệt, nữ sinh của trung tâm, rời khỏi ký túc xá tối hôm qua và từ đó .

Giáo viên cùng học sinh tìm kiếm khắp khuôn viên nhưng vẫn thấy tung tích.

Tiêu và Thường Đình tòa ký túc xá, ngẩng đầu lên.

Sau những khung cửa sổ, từng gương mặt học sinh chen chúc, ánh mắt hiếu kỳ lấp ló trong ánh nắng chiều — giống như một bức tranh trộn lẫn giữa sợ hãi và tò mò.

“Hiệu trưởng Chu, ông ai là cuối cùng thấy Khâu Nguyệt ?” Tiêu hỏi.

“Là Vu Ái Ái, bạn cùng phòng ký túc.”

Chu Tàng Mặc vội đầu, giọng gấp gáp:

“Vu Ái Ái! Vu Ái Ái ?”

Một nữ sinh từ cửa tầng trệt bước .

Cánh cửa hầm tối phía khiến bóng cô trải dài nền gạch.

Tóc cô buộc đuôi ngựa lỏng, vắt qua vai trái, vài sợi tóc rũ xuống gò má, giọng khẽ run khi cất tiếng chào.

Chu Tàng Mặc kéo cô bé phía , giọng đầy lo lắng:

“Mau với các đồng chí cảnh sát, cuối cùng cháu thấy Khâu Nguyệt là khi nào.”

Vu Ái Ái bẽn lẽn, tay vô thức nghịch lọn tóc tết. Giọng cô nhỏ như muỗi kêu:

“Cháu và Khâu Nguyệt ngủ chung phòng, cháu giường , giường . Khoảng nửa đêm hôm qua, khung giường rung lên, cháu tỉnh giấc. Mở mắt thì thấy Khâu Nguyệt đang trèo xuống.”

Cô ngập ngừng một chút tiếp:

“Cháu thấy cửa, tưởng là vệ sinh nên cũng để ý... ngủ .”

Tiêu nhíu mày:

“Trong phòng các cháu nhà vệ sinh ?”

“Có ạ,” Vu Ái Ái khẽ đáp, “nhưng mấy hôm nay bồn cầu hỏng. Cô Phong sẽ sửa, mà mãi vẫn sửa xong. Nên bọn cháu vệ sinh công cộng ở cuối hành lang.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-6-nghi-van-co-phong-tu-mai.html.]

Tiêu gật đầu, giọng trầm xuống:

“Kể tiếp .”

“Cho đến sáng nay, cháu thấy vẫn về. Giường trống, bữa sáng cũng thấy, đến giờ lên lớp vẫn mặt. Lúc đó cháu mới cảm thấy gì đó ... nên báo với cô Phong.”

“Cô Phong là ai?” Tiêu hỏi.

Chu Tàng Mặc trả lời :

“Cô Phong là trợ giảng ở trung tâm, phụ trách sinh hoạt và quản lý học sinh trong ký túc.”

Nói ông đảo mắt quanh sân, giọng gấp gáp:

“Cô Phong ? Sao thấy ?”

Thấy một nhóm nam sinh đang tụ tập gần đó, ông lập tức chỉ tay:

“Từ Tham Đông, em gọi cô Phong Tự Mai đến đây ngay!”

Nam sinh gọi khẽ “Dạ!”, vội vã chạy , bóng dáng khuất dần hành lang dài loang loáng ánh nắng.

Vẻ mặt Chu Tàng Mặc đầy lo âu, giọng nghẹn :

“Đồng chí cảnh sát, tuy Khâu Nguyệt mới mất tích lâu, nhưng tình trạng của em đặc biệt. Em bệnh tim bẩm sinh, sức khỏe vốn yếu... sợ em gặp t.a.i n.ạ.n .”

Tiêu cau mày, trầm giọng :

. Nếu cô bé phát bệnh ở đó mà thể cầu cứu thì nguy hiểm. Khả năng lớn nhất là em vẫn còn trong khu ký túc. Ký túc xá ở ?”

“Ở tầng ba.” Chu Tàng Mặc đáp dẫn đường.

“Tòa nhà ba tầng: tầng một và tầng hai là phòng học, tầng ba là khu ký túc. Nam nữ tách riêng, hành lang vách ngăn. cho giáo viên và học sinh tìm một lượt , nhưng vẫn thấy .”

“Có khả năng cô bé rời khỏi tòa nhà ?”

“Khả năng đó thấp,” Chu Tàng Mặc lắc đầu.

“Phòng trực của cô Phong ngay hành lang tầng ba. Theo quy định, học sinh tuyệt đối khỏi khu ký túc ban đêm.”

Nói đến đây, ông bất an quanh, giọng lộ rõ nôn nóng:

“Sao cô Phong vẫn đến nữa?”

Nam sinh chạy lên tầng lâu hốt hoảng lao xuống cầu thang, mặt tái mét:

“Hiệu trưởng! Không xong ! Cô Phong… cô phát điên ! Cô đang phóng hỏa!”

Không khí lập tức vỡ tung trong tiếng xôn xao hỗn loạn.

Lời còn dứt, ngọn lửa bùng lên từ cửa sổ tầng ba, khói đen cuồn cuộn tỏa , mang theo mùi khét nồng nặc của sơn dầu và vải vẽ cháy dở.

Tiêu biến sắc, giọng dứt khoát:

“Gọi 119! Sơ tán học sinh ngay!”

Không gì quan trọng hơn sự an của bọn trẻ.

Lúc , học sinh đều đang ở các phòng học tầng một và tầng hai.

Tiêu và Thường Đình lập tức chia hành động, chạy hô lớn, hướng dẫn giáo viên đưa học sinh rời khỏi tòa nhà. Tiếng chân hỗn loạn, tiếng la hét vang khắp hành lang.

Chỉ trong vài phút, hơn hai trăm học sinh tập trung ở sân trống trung tâm.

Tiêu là kiểm tra cùng. Khi dọc hành lang tầng hai, ông phát hiện một nữ sinh vẫn còn ở trong phòng vẽ.

Cô bé xổm bên cạnh một chồng khung tranh sơn dầu, lưng khom, rõ đang gì.

Tiêu đẩy cửa xông , tiếng động bất ngờ khiến cô bé giật .

“Cháy , cháu còn ở đây!”

Tiêu quát khẽ, lao đến kéo nữ sinh dậy. Thấy cô bé chạy nổi, ông cúi xuống, vác thẳng lên vai, cắm đầu chạy ngoài giữa khói lửa mịt mù.

Ra đến sân, Hiệu trưởng Chu đang hớt hải hô hào, điểm danh tìm kiếm trong đám đông.

Ông lo lắng hét lớn:

“Mọi hết ?”

Một giáo viên mồ hôi đầm đìa, giọng run:

“Thiếu... thiếu một !”

“Thêm một đây!”

Tiêu đặt nữ sinh xuống đất, giọng vẫn còn dồn dập.

Người giáo viên thở phào, lau mồ hôi:

“Đủ ... cảm ơn đồng chí cảnh sát.”

Tiêu nghiêng đầu cô bé, với Chu Tàng Mặc:

“Cô bé ở trong phòng vẽ cuối hành lang tầng một, bên ngoài cháy. Nếu chậm một chút nữa thì nguy .”

Chu Tàng Mặc thở hắt, mừng giận, nghiêm giọng trách:

“Cháu bé , chạy đó gì trong lúc nguy hiểm như thế?”

Nữ sinh run run, mặt tái nhợt vì khói và sợ hãi, chỉ cúi đầu, một lời.

Trung tâm ở vùng ngoại ô, xe cứu hỏa mất một lúc nữa mới tới nơi.

Ngọn lửa phun khỏi cửa sổ tầng ba, khói đen cuồn cuộn, tràn ngập mùi khét nồng của sơn dầu và gỗ cháy.

Tiêu quét mắt tìm quanh sân mà thấy Thường Đình, trong lòng thoáng hoảng, lập tức gọi lớn:

“Thường Đình!”

Không ai đáp .

Lúc , Thường Đình dùng một chiếc giẻ ướt bịt kín mũi miệng, một lao thẳng lên tầng ba — nơi lửa cháy dữ dội nhất.

Cầu thang ngay giữa tòa nhà. Giống như lời Hiệu trưởng Chu , ký túc xá nam và nữ chia đôi hai bên hành lang, giữa mỗi khu đều một cánh cửa sắt khóa ban đêm.

Phòng trực đối diện cầu thang.

Nếu học sinh nào rời phòng ban đêm, dù là nam nữ, giáo viên trực đều thể thấy ngay qua khung cửa kính đối diện.

Thường Đình đá tung cửa phòng trực.

Cánh cửa đập tường, khói nóng phả , nuốt chửng lấy cả . Anh quờ quạng bật đèn pin, soi khắp phòng — bàn ghế đổ ngổn ngang, chăn nệm vứt bừa, nhưng ai ở đó.

Cô Phong trong phòng.

Và rõ ràng, đây là nơi ngọn lửa bắt đầu.

Thường Đình rời khỏi phòng trực, men theo hành lang đang mịt mù khói, chạy về hướng lửa cháy dữ dội nhất — khu ký túc xá nữ.

Lửa l.i.ế.m dọc tường, ánh đỏ phản chiếu lên mặt , nóng bỏng rát khiến mồ hôi ướt đẫm gáy áo.

Anh nhớ lời nam sinh — “Cô Phong điên, đang phóng hỏa khắp nơi!”

Nếu lời đó là thật, thì cô Phong chắc chắn đang ở bên trong.

Loading...