Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 7: Án Treo Phong Ba
Cập nhật lúc: 2025-10-21 13:48:07
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thường Đình xông lên, nhưng phát hiện cửa sắt khóa.
Đó là loại cửa sắt kiểu cũ, ổ khóa đồng thau đơn giản nhưng vô cùng chắc chắn.
Anh đá liên tiếp, song cánh cửa vẫn hề nhúc nhích.
Hành lang như biến thành một ống lửa, ngọn lửa cuồn cuộn tràn đến. Anh vẫn cố gắng đá thêm vài cú nữa, thì ngọn lửa ập .
Một bất ngờ ôm lấy từ phía , kéo mạnh xuống cầu thang.
Là lính cứu hỏa xông lên.
Họ ném xuống sân lớn, vội mang theo dụng cụ phá dỡ lao ngược lên, nhưng ngọn lửa lan xuống các tầng — thể tiếp cận tầng ba nữa.
Họ buộc rút lui. Xe cứu hỏa phun nước dập lửa từ bên ngoài.
Giữa ánh lửa bừng bừng, Thường Đình ngửa mặt đất, dần hồi phục từ cơn nửa tỉnh nửa mê, miệng vẫn thở khói:
“Cô Phong... vẫn còn ở trong đó...”
Một cái tát giáng xuống mặt, khiến choáng váng.
Tiêu từ cao chỉ thẳng mặt , mắng như trút giận:
“Thằng nhóc thối! Ai cho xông lên? Muốn c.h.ế.t !”
Một sinh viên mới trường, đầu tiên cùng nhiệm vụ — nếu thương vong xảy ở đây, thì chỉ là chuyện truy trách nhiệm tước quân tịch. Đó sẽ là một vết sẹo suốt đời, bao giờ gột sạch trong lòng dẫn dắt.
Tiêu còn định xông lên giẫm cho vài cái, thì lính cứu hỏa dập lửa trong tòa nhà đột nhiên rút . Họ đeo mặt nạ, tiện , chỉ liên tục hiệu khẩn cấp.
Sắc mặt Tiêu lập tức đổi, kéo mạnh chân Thường Đình lùi xa.
Đầu của đập xuống mặt đất gồ ghề, choáng váng đến mức phân biệt nổi phương hướng. Anh cố gắng ngẩng đầu, qua tầm mờ đục thấy tòa nhà mặt sụp xuống — một tiếng “ầm” rung trời.
Tai ù đặc, khói bụi cuộn tràn.
Xảy chuyện lớn như thế, học sinh đều hoảng sợ. Ai nấy vội gọi điện cho phụ . Phụ cũng đồng loạt yêu cầu con lập tức trở về.
Học sinh đến từ khắp nơi trong cả nước — ở gần cha đến đón ngay trong ngày; ở xa thì trung tâm bố trí xe đưa sân bay và nhà ga theo từng đợt.
Không còn ai để tâm đến việc Khâu Nguyệt mất tích nữa.
Trong tình trạng tinh thần học sinh rối loạn, hoảng sợ, cảnh sát thể giữ họ để thẩm vấn từng , cũng thể khai thác thêm thông tin về Khâu Nguyệt.
Các học sinh lượt trở về quê nhà, tản khắp miền đất nước.
Cuộc điều tra vụ hỏa hoạn kéo dài suốt một thời gian, kết luận cuối cùng cho thấy nguyên nhân khiến tòa nhà sụp đổ quá nhanh hai điểm chính.
Thứ nhất, tòa nhà xây dựng từ những năm đầu thời kỳ kiến thiết, kết cấu cũ kỹ, dù qua nhiều tu sửa nhưng vẫn thể chịu nổi sức nóng của trận hỏa hoạn lớn như .
Thứ hai, dựa tốc độ lan truyền và cường độ của ngọn lửa, thể khẳng định đây là một vụ phóng hỏa thông thường — ai đó đổ xăng , khiến lửa bùng lên dữ dội.
Hệ thống camera giám sát trong khu ký túc xá máy chủ đặt tại phòng trực tầng ba. Nhiều khả năng phòng cũng tạt xăng, khiến ổ cứng cháy rụi, dữ liệu thể phục hồi.
Thi thể của nghi phạm phóng hỏa Phong Tự Mai tìm thấy vài ngày đó — cháy thành than, sàn nhà sập xuống đè nát.
Tuy nhiên, tung tích của Khâu Nguyệt vẫn mất dấu.
Dựa tình trạng sức khỏe của Khâu Nguyệt khi mất tích, thể cô bé mắc kẹt trong tòa nhà khi ngọn lửa bùng lên.
Cảnh sát tiếp tục tổ chức khai quật, lật tung từng mảng vụn còn sót , nhưng vẫn tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.
Sau đó, họ mở rộng phạm vi tìm kiếm các khu vực miền núi lân cận — kết quả vẫn là con .
Sống thấy , c.h.ế.t thấy xác.
Nghi phạm duy nhất, cũng là cuối cùng nghi ngờ liên quan, chính là Phong Tự Mai — nhưng cô c.h.ế.t trong biển lửa.
Nếu Khâu Nguyệt thật sự cô sát hại, thì nơi chôn giấu t.h.i t.h.ể càng trở nên bí ẩn.
Thế nhưng, tội ác của Phong Tự Mai vẫn thể xác nhận — vì thiếu chứng cứ.
Một vài học sinh khẳng định thấy “cô Phong phát điên phóng hỏa”.
Thi thể cháy đen và biến dạng của cô , khi giám định pháp y, cho thấy trong mũi, khí quản và phổi đều tro bụi — dấu hiệu chứng minh cô thực sự c.h.ế.t trong ngọn lửa.
Mọi bằng chứng đều hướng đến khả năng cô tự sát vì sợ tội.
đủ căn cứ để kết luận cô g.i.ế.c Khâu Nguyệt.
Muốn buộc tội, cần chứng cứ xác thực hơn.
Hơn nữa — thiếu động cơ.
Tại cô Phong tay với một cô gái yếu đuối như ?
Về vấn đề , một vài học sinh đưa lời giải thích của riêng :
Cô Phong vốn tâm lý vặn vẹo, tính khí nóng nảy, học sinh lưng đều gọi cô là “Phong Lao Đầu”.
Có lẽ Khâu Nguyệt nửa đêm dậy vệ sinh, vô tình cô tỉnh giấc, trong cơn giận dữ tay g.i.ế.c .
Một học sinh còn , giáo viên quản lý đời sống nắm giữ bộ chìa khóa cổng, thể tự do khu ký túc xá, nên việc mang xác ngoài chôn giấu cũng chẳng chuyện khó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-7-an-treo-phong-ba.html.]
Những lời suy đoán mang tính chủ quan , dĩ nhiên thể trở thành bằng chứng.
Cảnh sát thể kết án khi cơ sở pháp lý, nhưng gia đình nữ sinh mất tích thì chịu buông tay.
Cha Khâu Nguyệt dồn hết oán hận về phía gia đình cô Phong.
...
Trong studio tĩnh lặng, màn hình điện thoại đặt bên cạnh bỗng sáng lên, ánh sáng hắt khuôn mặt đang trầm ngâm của Trần Hà.
Cô đưa tay cầm điện thoại, mở tin nhắn.
Vu Ái Ái: [Cưng ơi, lâu gặp~ Chiều nay rảnh , hẹn hò chút ?]
Trần Hà chằm chằm màn hình, khóe môi khẽ nhếch.
Thật đúng lúc.
Muốn gì nấy — cảm hứng đến ngay lập tức.
Cô gõ nhanh hai chữ: [Được thôi.]
Rồi đính kèm địa chỉ.
Vu Ái Ái: [Chị đến trong nửa tiếng nữa nha! 😄]
Trần Hà đặt điện thoại xuống bàn.
Ánh mắt cô chuyển về phía bảng trắng mặt — đó, chỉ một cái tên khoanh tròn đậm nét.
Vu Nhị.
...
Nửa giờ , một bóng ngang qua chiếc sedan màu đen đang dừng ở ngã tư, rẽ tòa nhà nơi Trần Hà đang ở.
Trong xe, Chu Chính Chính ngừng kể, Thường Đình cũng ngẩng đầu theo. Qua lớp kính, họ chỉ kịp thấy bóng lưng của một cô gái mặc váy kiểu tiểu thư, dáng nhẹ và gọn.
Cô gái bước qua cổng, biến mất trong tòa nhà.
Theo thông tin họ nắm sáng nay, Trần Hà chỉ thuê tầng ba của tòa nhà ; tầng một và tầng hai chủ nhà cho thuê homestay.
Cô gái — thể chỉ là khách trọ.
Thường Đình quan sát qua kính chắn gió, ánh mắt dừng ở những khung cửa sổ im lìm tầng ba, khẽ lẩm bẩm:
“Trần Hà … chẳng động tĩnh gì cả.”
Chu Chính Chính nhỏ:
“Sư phụ, em mấy vẽ truyện tranh thường ít ngoài lắm, khi cả tháng cũng chẳng bước khỏi nhà.”
Thường Đình ngạc nhiên:
“Vậy họ ăn uống kiểu gì? Gọi đồ ăn ngoài suốt ?”
Anh chợt như sực nhớ điều gì, khẽ nhíu mày:
“À đúng … cô bạn trai nấu ăn.”
Ánh mắt Thường Đình trống rỗng lên trần xe:
“Nếu cô cả tháng ngoài, thì việc theo dõi ý nghĩa gì? Những như … đều tách biệt khỏi thế giới ?”
Chu Chính Chính đáp điềm tĩnh:
“Không hẳn. Phần lớn giao tiếp xã hội của họ là qua mạng.”
Thường Đình bật dậy như kích điện:
“Bảo phòng kỹ thuật giám sát bộ thông tin liên lạc mạng của cô !”
Chu Chính Chính gì, chỉ cầm cặp tài liệu đập “bộp” một cái lên đầu sư phụ:
“Trong trường hợp đủ bằng chứng, chúng phép tùy tiện giám sát nội dung lướt mạng liên lạc cá nhân của công dân!”
Thường Đình sờ đầu, mặt cau :
“Dưới phạm thượng! Không lớn nhỏ!”
Chu Chính Chính vẫn bình tĩnh đối đáp:
“Cục trưởng Tiêu , phá án giỏi thật, nhưng quá vô phép tắc. Giao em tử của — là để kiềm chế .”
Thường Đình trừng mắt:
“Em ai là con lừa hả?”
Chu Chính Chính thấy sư phụ bắt đầu nổi giận, vội vàng chuyển chủ đề:
“Trần Hà cũng là học sinh của trung tâm, lúc đó gặp cô ?”
Thường Đình nhớ , lắc đầu:
“Không ấn tượng. Khi đó tình hình... quá hỗn loạn. Cuộc điều tra đó cũng gặp nhiều khó khăn. Hiệu trưởng cung cấp danh sách học sinh, nhưng phần lớn đều là từ tỉnh khác, mà hầu hết là học sinh lớp 12, đang chuẩn cho kỳ thi đại học. Phụ sợ con phân tâm nên hợp tác. Chúng chỉ thể tiếp xúc trực tiếp với một ít học sinh thôi.
Những phụ dễ chuyện hơn thì cho phép chúng hỏi han qua điện thoại, còn thì dứt khoát cho gọi. Cũng dễ hiểu thôi — trong mắt họ, chẳng gì quan trọng hơn kỳ thi đại học cả. Còn về Trần Hà... thực sự ấn tượng, chắc chắn là từng tiếp xúc.”
Nói đến đây, thoáng ngẩn , như chợt nhận điều gì, lẩm bẩm thêm một câu:
“Hình như... ngay cả tên cũng từng thấy qua.”
Suốt năm năm qua, dù vụ án Khâu Nguyệt mất tích trở thành án treo, vẫn ít lật hồ sơ, từng chi tiết.
Vậy mà trong danh sách hơn hai trăm học sinh của trung tâm, nhớ cái tên Trần Hà.
Chẳng lẽ... nhớ nhầm?