Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 8: Vu Nhị Tự Nhận Vai

Cập nhật lúc: 2025-10-21 13:48:08
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kể từ khi nhận tin báo của độc giả, Thường Đình theo đầu mối, tra thông tin cá nhân của Trần Hà qua nền tảng truyện tranh, tiếp tục kiểm tra hồ sơ của cô trong hệ thống dữ liệu dân cư.

Trường trung học nơi Trần Hà từng theo học xác nhận, cô thực sự đăng ký tham gia trung tâm luyện thi mỹ thuật Tàng Mặc và lên đường tập trung học.

khi rời cục cảnh sát, quên mất — xem danh sách học sinh của trung tâm trong hồ sơ vụ án năm đó.

Một cảm giác khó chịu len lên, như gì đó đang bỏ sót. Anh khẽ nhíu mày, thái dương giật giật, sang hỏi:

“Em thể thuộc danh sách học sinh ?”

Chu Chính Chính cau mày:

“Quá đáng sư phụ, hơn hai trăm học sinh lận đấy.”

Cô lật tập tài liệu trong tay, lí nhí:

“Em còn phô-tô danh sách nữa.”

Thường Đình ném chìa khóa xe cho cô, mở cửa bước xuống:

“Em ở đây trông, về cục một chuyến.”

“Khoan !” Chu Chính Chính vội bám lấy cửa sổ xe:

“Sư phụ, còn cho em — tại khi tìm thấy thi thể, nghi ngờ đối với Phong Tự Mai giảm xuống?”

“Tự suy nghĩ . Coi như bài tập về nhà.”

Anh đầu , bước về phía xa, mở ứng dụng gọi xe.

Anh cần cục để xác nhận — trong danh sách học sinh của trung tâm, lưu trong hồ sơ vụ án năm đó, rốt cuộc tên Trần Hà .

...

Trong tòa nhà, Trần Hà khoác một chiếc khăn choàng mỏng, đổi dép trong nhà. Cô mở cửa, xuống tầng một. cửa chính, cô rẽ sảnh phụ.

Sảnh phụ chủ nhà bố trí thành khu vực giải trí chung — nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên, khí ấm áp, bàn ghế, máy pha cà phê và đồ uống miễn phí cho khách. Là khách thuê dài hạn, Trần Hà cũng quyền sử dụng gian .

Cô bước đến một góc, nơi Vu Ái Ái sẵn, tay cầm tách cà phê.

Cô gái mặc váy kiểu tiểu thư, trang sức lấp lánh, mái tóc xoăn nhẹ buộc lệch sang một bên, buông xuống ngực.

Vu Ái Ái ngẩng đầu, nở nụ chào:

“Tiểu Hà, lâu gặp.”

, cũng lâu gặp.”

Máy pha cà phê hạt tự động đặt tủ bên. Trần Hà tự pha cho một ly.

Vu Ái Ái nhấp một ngụm cà phê, khẽ nhăn mặt, giọng nửa đùa nửa chê:

“Miễn phí nên hương vị cũng chẳng gì. Mà em vẫn thuê nhà ở đây thế? Bạn trai em vẫn mua nhà cho em ?”

Trần Hà quá hiểu kiểu như Vu Ái Ái.

Chỉ một câu thôi, ẩn chứa cả một tầng ý tứ: Em nghèo. Em chỉ tìm bạn trai nghèo. Còn bạn trai chị thì tiền. Anh mua nhà cho chị.

Nghệ thuật ngôn ngữ quả thật kỳ diệu.

tức giận, chỉ mỉm hỏi :

“Vậy bạn trai chị sắp tặng nhà cho chị ?”

Sự kiêu hãnh lập tức ánh lên trong mắt Vu Ái Ái:

“Ôi, bảo mua một căn hộ view biển tặng chị đấy. Phong cảnh thì thật, chỉ điều ẩm, nên chị còn đang do dự thôi.”

Trần Hà khẽ , đáp.

Một câu suông của đàn ông — thể khiến tin tưởng, thậm chí mơ mộng, suốt vài năm.

Thật ngốc nghếch. Thật dễ lừa.

Cô thong thả hỏi:

“Còn... vợ của bạn trai chị, cô đồng ý ?”

Vu Ái Ái ý trêu chọc trong lời của cô, sắc mặt thoáng cứng , hổ giận:

“Em đừng thế! Em thanh cao như , đáng đời thuê nhà cả đời!”

Trần Hà vẫn bình thản, khóe môi cong:

“Sao mà sánh với thủ đoạn của chị.”

Ánh mắt Vu Ái Ái lóe lên vẻ đắc ý. Cô cúi về phía , hạ giọng như đang chia sẻ bí mật:

“Chị cho em nhé, đàn ông giàu bây giờ thích nhất là những cô gái lạnh lùng, khí chất nghệ thuật như em đó. Trong nhóm bạn của bạn trai chị mấy ông chủ lớn, chị còn mai mối thành công vài cặp đấy. Đừng theo thằng nhóc nghèo đó nữa, khổ gì. Để chị giới thiệu cho em một .”

“Cảm ơn chị, cần .”

Vu Ái Ái bĩu môi, ánh mắt xen lẫn khinh thường. Cô vẻ bồn chồn, tiếp tục khuyên nữa, dăm ba câu chuyện phiếm giả vờ hỏi như chỉ tiện miệng:

“À , em xem tin tức ? Em xem, hài cốt tìm thấy ở núi Minh Châu là Khâu Nguyệt ?”

Trần Hà khuấy nhẹ ly cà phê đường, hương đắng khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn.

“Chị nghĩ ?”

Vu Ái Ái nghiêng đầu suy nghĩ, :

“Chị nghĩ... là .”

Trần Hà ngẩng mắt :

“Cảnh sát còn công bố kết quả, chị chắc là cô ?”

Ánh mắt Vu Ái Ái thoáng d.a.o động, cô giật , vội vàng chữa:

“Thì... em nghĩ xem, nơi phát hiện t.h.i t.h.ể là trong núi Minh Châu, thì còn ai nữa?”

Trần Hà mỉm , giọng đều đều:

“Chị cũng lý. Vậy chị đoán xem, là tự sát... sát hại?”

Vu Ái Ái bật kịp nghĩ:

“Đương nhiên là sát hại.”

“Sao chị ?”

“Cô ... cô chôn đất ?” - Vu Ái Ái ấp úng - “Chắc chắn là khác chôn .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-8-vu-nhi-tu-nhan-vai.html.]

“Chưa chắc .”

Trần Hà , bình thản diễn hai cách “tự chôn ” mà cô từng giả định khi chuyện với hai cảnh sát.

Ánh mắt Vu Ái Ái dần trợn tròn, cô như một kẻ thần kinh.

Trần Hà mỉm :

“Em bịa đấy.”

Vu Ái Ái gượng , vài tiếng khô khốc thoát :

“Em đúng là... bịa chuyện thật.”

Không khí giữa hai thoáng ngưng . Vu Ái Ái ngập ngừng một lúc, lắp bắp hỏi:

“Tiểu Hà... chuyện truyện tranh của em là ?”

Trần Hà ngước mắt, giọng đều đều:

“Chị thích xem truyện tranh từ bao giờ thế?”

Trong lòng cô rõ hơn ai hết — Vu Ái Ái tuy từng là học sinh chuyên mỹ thuật hồi cấp ba, nhưng bao giờ thực sự thích vẽ.

chọn học mỹ thuật chỉ vì điểm văn hóa thấp, tìm một con đường dễ dàng hơn để đại học.

xuất từ một gia đình bình thường. Học phí của trung tâm Tàng Mặc vốn đắt, nhưng Vu Ái Ái sĩ diện, nhất quyết đăng ký lớp luyện thi cao cấp.

Bố đành c.ắ.n răng gom góp, đưa con đến nhập học.

Ở trung tâm, cô chẳng mấy khi chuyên tâm học hành, nhưng cuối cùng vẫn qua kỳ thi năng khiếu mỹ thuật.

Chỉ là điểm văn hóa quá thấp, thể trường mỹ thuật, nên miễn cưỡng chọn một đại học bình thường khác.

cũng học hết. Giữa chừng quen một đàn ông tiền, bỏ học, bao nuôi.

Vì thế, Vu Ái Ái vốn chẳng thích mỹ thuật, cũng chẳng ưa truyện tranh — đặc biệt là truyện tranh đen trắng.

Hai vẫn giữ liên lạc, nhưng chỉ lỏng lẻo. Vu Ái Ái Trần Hà nghề vẽ truyện tranh, song bao giờ hỏi đến bút danh, càng tỏ vẻ quan tâm tới tác phẩm của cô.

Lần tại phát hiện nhanh như ?

Vu Ái Ái vội vàng giải thích, giọng run, như tự bào chữa:

“Chị... chị xem truyện tranh . hôm tình cờ lướt video ngắn, thấy blogger về chuyện ... Em—tại em vẽ bộ truyện đó?”

Trần Hà mỉm , ánh mắt bình thản:

“Kỷ niệm tuổi trẻ của chúng mà.”

Vu Ái Ái thoáng sững , hạ giọng:

... em ? Làm em đoán t.h.i t.h.ể của Khâu Nguyệt sẽ tìm thấy năm năm... còn mọc ... hoa bỉ ngạn?”

Trần Hà qua mặt bàn, khóe môi khẽ cong. Ánh đèn phản chiếu trong đôi mắt đen sâu thẳm của cô.

“Vì Khâu Nguyệt báo mộng cho em.”

Vu Ái Ái cứng , mặt tái nhợt:

“Báo... báo mộng?”

Giọng Trần Hà hạ thấp, nhẹ đến lạnh sống lưng:

“Trong giấc mơ, Khâu Nguyệt với em... g.i.ế.c cô . Và đó... rắc đầy hạt hoa bỉ ngạn lên thi thể.”

Âm thanh dứt, Vu Ái Ái run tay, đ.á.n.h đổ ly cà phê.

Chất lỏng nâu sẫm tràn xuống mép bàn, rơi từng giọt xuống sàn — tách... tách.

Trần Hà bật , giọng nhẹ như :

“Trêu chị thôi, xem chị sợ đến mức nào kìa.”

“Em...” Vu Ái Ái nghiến răng, bực ngượng, vội rút khăn giấy lau vết cà phê chiếc váy kiểu tiểu thư.

cà phê ngấm sâu vải, để một mảng nâu loang lổ, càng lau càng lem.

Một bóng bước đến — chị Tần, nhân viên dọn dẹp của homestay.

Mái tóc ngắn ngang tai thò chiếc mũ vệ sinh, găng tay cao su và khẩu trang che gần nửa khuôn mặt.

im lặng, cẩn thận dùng giẻ lau sạch cà phê mặt bàn, một lời.

Vu Ái Ái cau mày, ném tờ khăn giấy nhàu về phía bà:

“Cái cũng dọn luôn .”

Chị Tần cúi xuống, đáp, chỉ lặng lẽ nhặt tờ giấy, chuyển sang khu vực khác tiếp tục lau dọn.

Không khí thoáng chùng xuống. Tiếng nhạc jazz vẫn khe khẽ, đối lập với vẻ mặt hậm hực của Vu Ái Ái.

sang, giọng gắt gỏng:

“Trần Hà, em loạn cái gì hả!”

Trần Hà chống cằm, ánh mắt bình thản quan sát sự luống cuống của đối phương. Cô mỉm , giọng nhẹ như trấn an:

“Đừng giận mà. Chuyện truyện tranh chỉ là trùng hợp thôi. Làm sáng tạo mà, ý tưởng thường bay bổng, đôi khi trùng hợp với hiện thực cũng chẳng gì lạ. Lần chú ý, chỉ là do nền tảng tạo độ hot, họ thổi phồng lên để câu view, càng đồn thì càng thành chuyện thần bí thôi.”

Vu Ái Ái hẳn hiểu hết những gì cô .

Mấy chuyện như “tâm linh” “sáng tạo” đều vượt ngoài khả năng suy nghĩ của cô .

Thứ duy nhất khiến cô bận tâm — là chính bản .

“Vậy... tại em vẽ cả chị ?”

Giọng Vu Ái Ái khàn khàn, cuối cùng cũng giấu nổi oán giận.

Trần Hà khẽ nhướng mày, vẻ ngạc nhiên:

“Có hả? Chị là ai cơ?”

Sắc mặt Vu Ái Ái đỏ bừng, gần như bật thốt:

“Chính là... cái chữ lên lưng Khâu Nguyệt ! Vu Nhị...”

Trần Hà , khóe môi khẽ cong, ánh mắt như đang nửa đùa nửa thật:

“Sao là chị ? Vu Nhị thì liên quan gì đến Vu Ái Ái chị? Chị đừng suy nghĩ lung tung, tự nhận vai như thế. Chị xinh lương thiện cơ mà — thể chuyện đó ?”

Vu Ái Ái đột ngột cao giọng, gần như bật hét:

“Trần Hà, em giả ngây giả ngô đúng hả?”

Loading...