Vụ Án Giết Người Được Tiên Đoán Trong Truyện Tranh - Chương 9: Không Thể Thay Đổi Quá Khứ

Cập nhật lúc: 2025-10-21 14:20:09
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vẻ mặt Trần Hà vô tội:

“Em giả vờ cái gì chứ?”

 

Khuôn mặt Vu Ái Ái méo mó:

“Em rõ ràng , chị thực sự… thực sự là…”

 

Trần Hà khẽ vỗ trán:

“À, em nhớ . Người chữ lên lưng Khâu Nguyệt đúng là chị, ? Ôi, lúc đó chúng còn quen . Em nhầm chị với khác thôi.”

 

Vu Ái Ái đỏ mặt tía tai:

“Em đừng viện cớ nữa! Nhân vật Vu Nhị trong truyện em vẽ, rõ ràng chính là hình ảnh của chị khi đó!”

 

giật lấy điện thoại, móng tay tỉ mỉ gõ lách tách lên màn hình. Một lát , cô mở đến trang truyện tranh giơ lên mặt Trần Hà.

 

Trong tranh, nữ sinh “Vu Nhị” đang chữ lên lưng Khâu Nguyệt. Mái tóc dài của cô buộc thành một túm, rủ xuống bên n.g.ự.c trái — chi tiết đặc trưng, thể nhầm lẫn.

 

Trần Hà chằm chằm màn hình, chậm rãi sang Vu Ái Ái hiện tại.

 

Mặc dù uốn tóc xoăn, cô vẫn thích búi tóc lệch sang bên trái, cố định bằng một chiếc kẹp hình con bướm đính đầy kim cương giả. Chỉ cần nghiêng đầu một chút, trông cô liền thẹn thùng quyến rũ.

 

Năm năm trôi qua mà hề đổi — thể thấy, Vu Ái Ái thực sự thích kiểu tóc .

 

Trần Hà khẽ xin :

“Em chỉ vẽ một cô gái xinh thôi. Khi đó, chị là xinh nhất trong các nữ sinh, nên em vô thức tham khảo hình ảnh của chị.”

 

“Em… em…” Vu Ái Ái khen đến lúng túng, nên vui giận. Mặt cô đỏ bừng:

“Còn nữa… nhân vật Từ Tam, chẳng ám chỉ Từ Tham Đông trong nhóm quản lý kỷ luật của chúng ? Em dùng tên thật, lẽ nào chị nhận ? Chị ngốc!”

 

Nhóm quản lý kỷ luật là tổ học sinh phụ trách duy trì trật tự trong trung tâm luyện thi, chỉ năm sáu .

Tuy quy mô nhỏ, nhưng trong môi trường khép kín , họ như nắm giữ quyền sinh sát.

 

Trần Hà chiều theo cô :

, chị thông minh mà. Nếu , thể ngay ? Truyện tranh thôi mà, chỉ là kể chuyện — đừng coi là thật.”

 

Vu Ái Ái , chút đắc ý, cơn giận cũng tan phân nửa.

 

Trần Hà khẽ nhặt một viên đường vuông trong đĩa nhỏ, giọng chậm rãi:

“Em vẫn luôn hiểu… vì nhóm quản lý kỷ luật, mà chị là đầu, luôn gây khó dễ cho Khâu Nguyệt?”

 

Biểu cảm mặt Vu Ái Ái khẽ méo mó:

“Cô chỉ là một con đĩ lẳng lơ, lòng đổi . Suốt ngày giả vờ yếu đuối, hết dụ dỗ đến khác. Không chỉnh cô thì chỉnh ai?”

 

“Rắc.”

 

Viên đường vuông vỡ vụn trong lòng bàn tay Trần Hà.

 

Vu Ái Ái giật , ngẩng lên, ngạc nhiên cô một cái.

 

“Viên đường xốp thật.” Trần Hà mỉm , rắc chút bột đường ly Americano uống dở:

“Cô dụ dỗ ai cơ?”

 

Vu Ái Ái với giọng mỉa mai:

“Nhiều lắm. Cô nhắm ai thì buông tha. Từ Tham Đông chỉ là một trong đó.”

 

“Khâu Nguyệt nhắm ?”

Trần Hà khuấy thìa nhỏ, chỉ lặng lẽ lớp bột đường trắng tan dần trong cà phê sẫm màu.

“Nếu em nhớ lầm, hình như là Từ Tham Đông theo dõi cô thì . Nói chính xác hơn… là quấy rối.”

 

Tiếp xúc bằng cách khoác vai.

 

Lợi dụng quyền hạn của nhóm kỷ luật để gọi khỏi phòng vẽ, hoặc giữ chuyện” giờ học.

 

Lấy cớ kiểm tra đồ đạc để tịch thu cặp sách của Khâu Nguyệt, chuyền tay giữa mấy nam sinh, bắt cô cầu xin mới chịu trả .

 

càng cầu xin, họ càng khoái chí.

 

Đó là biểu hiện của tình yêu, cũng chỉ là hành vi quấy rối — mà là bạo lực học đường.

 

Cho đến một ngày, Khâu Nguyệt lên cơn bệnh.

 

Trong cặp của cô t.h.u.ố.c tim mạch, thứ cô uống đúng giờ. Sắc mặt cô trắng bệch, nhưng đám nam sinh vẫn chịu buông tha, tiếp tục trêu chọc.

 

Nếu nhờ Trần Hà nhận tình hình bất thường, giật chiếc cặp và giúp cô tìm thuốc, lẽ chuyện dừng ở đó.

 

Thế nhưng , Từ Tham Đông, để tâm. Vu Ái Ái thì bên cạnh, giọng điệu mỉa mai, bảo rằng Khâu Nguyệt đang giả vờ yếu đuối để lấy lòng thương hại của con trai.

 

Nhận sai lầm — với một — là điều cả đời họ cũng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vu-an-giet-nguoi-duoc-tien-doan-trong-truyen-tranh/chuong-9-khong-the-thay-doi-qua-khu.html.]

 

Vu Ái Ái đến giờ vẫn còn hậm hực:

“Cô lăng loàn, khác thể quấy rối cô ? Suốt ngày mặc váy trắng, bộ thanh thuần, giả vờ Lâm Đại Ngọc. Đám đàn ông đó, lũ vô dụng, con tiện nhân mê hoặc đến mất trí!”

 

Khâu Nguyệt thuộc kiểu xinh nổi bật, nhưng mang một vẻ dịu dàng khiến sinh lòng thương xót.

 

Xinh cũng là một tội ? Trần Hà thoáng nghĩ.

 

Cô khẽ thở dài:

“Có lẽ là ‘hoài bích kỳ tội’ thôi.”

 

Vu Ái Ái cau mày:

“Tội gì cơ?”

 

“Giả sử chị đeo trang sức đường, thu hút kẻ cướp đến cướp,” Trần Hà chậm rãi . “Chị xem, đó là của chị, của kẻ cướp?”

 

“Đương nhiên là của kẻ cướp .” Vu Ái Ái đáp dứt khoát.

 

“Vậy Khâu Nguyệt xinh , nam sinh theo đuổi — là của ai?”

 

“Đương nhiên là của Khâu Nguyệt .”

 

“Thôi, là của em.” Trần Hà khẽ , lắc đầu bất lực.

 

Cố gắng tranh luận với kẻ ngu — vốn dĩ là một sai lầm.

 

Vu Ái Ái nghi hoặc cô:

“Em vòng vo thế , là tránh chủ đề chính ? Em còn nhớ, lúc em liệt giường, ai ngày đêm túc trực bên cạnh, chăm sóc từng chút cho em ? Là chị Vu Ái Ái ! Sao em thể vong ân bội nghĩa, còn vẽ chị thành nhân vật phản diện trong câu chuyện của em!”

 

“Ân tình lớn như , em dám quên ?”

 

Trần Hà đột nhiên nghiêng , nắm lấy tay Vu Ái Ái, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay cô , từng chữ rõ ràng, lạnh lẽo:

 

“Cả đời , em, sẽ quên.”

 

Vu Ái Ái cảm nhận bàn tay Trần Hà lạnh buốt như băng, sống lưng bỗng rùng , vội vã rút tay .

 

Trần Hà như thể chuyện gì xảy , giọng bình thản:

“À, video ngắn đó gì về truyện tranh của em ?”

 

Vu Ái Ái xua tay, tỏ vẻ bực bội:

“Cái dẫn chương trình đó linh tinh, bảo chính em là tác giả — cũng là kẻ g.i.ế.c Khâu Nguyệt. Thật nực .”

 

“Vì chị chắc em?” Trần Hà nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo. “Chị cũng rõ, em và Khâu Nguyệt từng hiềm khích. Cô đối xử với em thế nào, các bạn học đều thấy. Tại thể là em — ôm hận, g.i.ế.c cô ?”

 

Vu Ái Ái khựng , vẻ mặt thoáng cứng đờ. Một lúc lâu mới lắp bắp:

“Chị… chị tin em chứ?”

 

Trần Hà khẽ nhếch môi, giọng trầm hẳn xuống:

“Cảnh sát còn tin em. Tại chị tin?”

 

Khoảng lặng bao trùm.

 

Rồi cô chậm rãi hỏi, từng chữ rơi xuống như băng:

“Hay là… chị hung thủ thật sự là ai?”

 

Vu Ái Ái theo bản năng né tránh ánh mắt của Trần Hà, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê:

“Mọi chẳng đều là Phong Lao Đầu ?”

 

“Cảnh sát đến giờ vẫn kết luận đó là cô Phong,” Trần Hà đáp, giọng điềm tĩnh. “Vụ vẫn là án treo.”

 

Vu Ái Ái đảo mắt, giọng cứng:

“Từ Tham Đông tận mắt thấy cô đổ dầu phóng hỏa. Không sợ tội tự sát thì còn gì nữa?”

 

“Nếu thực sự là cô Phong ,” Trần Hà gật nhẹ, “việc cô tự thiêu vì sợ tội vẻ hợp lý.”

 

Khóe môi cô khẽ nhếch, nụ mờ nhạt như như :

lạ ở chỗ… khi t.h.i t.h.ể Khâu Nguyệt tìm thấy, nghi ngờ đối với cô Phong giảm hẳn. Thậm chí, gần như thể kết luận — .”

 

Vu Ái Ái trừng mắt, ngơ ngác:

“Tại ?”

 

Trần Hà chậm rãi , từng chữ rõ ràng:

“Bởi vì… cô Phong lái xe.”

 

Vu Ái Ái nhíu mày, giọng đầy khó hiểu:

“Chuyện … liên quan gì đến lái xe?”

 

 

Loading...