Vũ Lăng Xuân Thiếu - Chương 130: Chí nhu.

Cập nhật lúc: 2024-12-27 17:12:41
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khuất phu nhân trầm giọng :

“Đi, phái tìm khắp huyện cho , cũng cử đến nhà của Linh Phủ tiểu thư xem thế nào.”

“Vâng.”

Trình Duệ nhận lệnh lui , Triệu bá lo lắng dõi sang .

Khuất phu nhân ngẩng đầu Tiết Vãn Thiền:

“Cô mẫu cũng từng rằng nên lấy tĩnh chế động, chậm rãi giải quyết sẽ hơn. con xem, họ để chúng thời gian thế ?”

Tiết Vãn Thiền với dung nhan yêu kiều tựa đóa đào, lúc cũng thoáng tái nhợt. Sau một hồi suy nghĩ, nàng cố gượng , nhẹ nhàng đáp lời:

“Cô mẫu, chúng cũng cần quá lo lắng. Biểu ca và Linh Phủ tiểu thư cùng ngoài xử lý công việc cũng là thường tình, ? Hay để hỏi Triệu bá hoặc Trình Duệ xem thế nào?”

Ánh mắt nàng khẽ lướt qua Trình Duệ và Triệu bá.

Triệu bá hiểu ý, liền kín đáo huých nhẹ hông Trình Duệ.

! Lần công tử cũng từng cùng Linh Phủ tiểu thư đến Thủy Dương Phường và ban đêm, mới tìm chứng cứ phạm tội của Tưởng Đồng Phạm.” Trình Duệ lớn tiếng đáp.

Tiết Vãn Thiền đầu, nở nụ với Khuất phu nhân:

“Người xem, con mà, biểu ca là thấu đáo nhất, nhất định đang bận rộn việc công thôi.”

Nàng sang Trình Duệ:

“Vậy những khi công tử hành động như , bao giờ để lộ chút tin tức nào ?”

Trình Duệ lập tức đáp:

“Chắc chắn !”

“Thế thì rõ , biểu ca hẳn đang điều tra chuyện hệ trọng.” Tiết Vãn Thiền an ủi Khuất phu nhân, cũng là tự nhủ lòng .

Khuất phu nhân vẫn hài lòng:

“Có việc gì nhất thiết gọi Linh Phủ tiểu thư cùng? Cả huyện nha lớn thế , chẳng lẽ ai hữu dụng ngoài nàng ?”

Thao Dang

Tiết Vãn Thiền bất lực, nhẹ nhàng lắc cánh tay Khuất phu nhân, ánh mắt cầu khẩn bà.

Khuất phu nhân còn cách nào khác, phất tay lệnh cho Triệu bá và Trình Duệ tiếp tục tìm Khuất Nguyên Đình.

Khuất phu nhân thở dài một :

“Con bé , lúc nào cũng về phía biểu ca con. Tấm lòng liệu nó hiểu ?”

Hàng mi dài của Tiết Vãn Thiền khẽ rung động, tựa hồ cánh bướm vỗ nhè nhẹ, đến mơ hồ.

Nàng Khuất phu nhân, nhẹ giọng đáp:

“Con chỉ vì biểu ca mà , mà còn mong cô mẫu đừng để cơn giận hại đến .”

Khuất phu nhân cảm thán:

“Cô mẫu con là đứa hiếu thuận, hiểu chuyện, nhưng biểu ca con vì nàng đến mức nhận điều ở con?”

Tiết Vãn Thiền chăm chú mặt hồ lăn tăn gợn sóng:

“Con vội, cô mẫu cũng đừng lo lắng. Vãn Thiền nhất định khiến biểu ca hiểu rằng, con mới là quan tâm và vì nhất.”

Nàng đầu, với Khuất phu nhân:

“Cô mẫu, nếu là con, con sẽ cứng rắn với biểu ca như . Người xem, trong những câu chuyện truyền kỳ, hai càng ngăn cấm thì càng quyết tâm ở bên . Phàm là con , ai cũng lòng chống đối, huống chi biểu ca là bậc đại trượng phu, chịu nổi sự ép buộc?”

“Nếu cô mẫu ép biểu ca đến đường cùng, chuyện gì, chẳng hối hận kịp ?”

Khuất phu nhân lời nàng lay động, bắt đầu cân nhắc.

Tiết Vãn Thiền tiếp lời:

“Người nghĩ xem, khi chúng đến, nếu biểu ca thực lòng, sớm thu nhận Linh Phủ tiểu thư . thế, hẳn là vẫn ghi nhớ lời giáo huấn của cô mẫu. Biểu ca tuy bề ngoài ôn hòa, nhưng nội tâm kiên cường, nếu cứ ép buộc mãi, e rằng chẳng kết quả .”

Khuất phu nhân , lòng dịu ít:

“Lời của Vãn Thiền lý.”

Tiết Vãn Thiền chậm rãi lên, tựa lan can những tảng đá lớn mặt hồ Thái Hồ, đôi môi đào khẽ mở:

“Thiên hạ chí nhu, hành thiên hạ chí kiên. Cô mẫu xem, dù mềm mại như nước, cũng thể thấm đẫm những tảng đá lớn của Thái Hồ, huống chi là lòng bằng da thịt?”

Nữ tử diễm lệ với chiếc cằm ngẩng, trong mắt lóe lên tia sắc bén thoáng qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vu-lang-xuan-thieu/chuong-130-chi-nhu.html.]

lúc , Triệu bá vội vã chạy tới:

“Bẩm phu nhân, công tử trở về, hiện đang việc tại tiền nha.”

Khuất phu nhân và Tiết Vãn Thiền đưa mắt . Khuất phu nhân hỏi:

“Thế còn Linh Phủ tiểu thư, nàng trở về cùng ?”

Triệu bá cúi đáp:

“Nghe báo , thấy Linh Phủ tiểu thư.”

Khuất phu nhân thoáng kinh ngạc, Tiết Vãn Thiền, thấy nàng như đang suy tư, bèn với Triệu bá:

“Biết , bảo Trình Duệ chú ý theo sát công tử.”

“Vâng.” Triệu bá nhận lệnh rời .

---

A Vân và Anh Nữ đang quét dọn phòng thì Tiết Tố bước tới :

“Các ngươi thu dọn đồ đạc đến tiền nha, huyện lệnh đại nhân gọi các ngươi qua.”

Anh Nữ kinh ngạc: “Là Huyện lệnh đại nhân gọi chúng , Linh Phủ tiểu thư ?”

, là Huyện lệnh đại nhân gọi các ngươi.”

Nghe , ánh mắt A Vân khẽ lóe sáng, xúc động siết c.h.ặ.t tay áo: “Vâng, nô tỳ lập tức qua ngay.”

Đợi Tiết Tố khỏi, A Vân và Anh Nữ trở về phòng . Anh Nữ vội thu xếp đồ đạc, tưởng rằng sẽ trở về thôn Khê Kiều ngay.

Nàng thu xếp gần xong, đầu thì thấy A Vân chẳng thu dọn gì cả, chỉ đang chăm chú soi gương sửa soạn, chải tóc mai, cài hoa ngọc, liền hiểu hỏi:

“A Vân, ngươi vẫn thu dọn đồ?”

A Vân miệng thì trả lời qua loa: “Thu dọn ngay đây.”

Tại phòng ký nha của huyện nha, A Vân và Anh Nữ ngoài cửa đợi triệu kiến. Lòng A Vân vui mừng hớn hở, cần cũng rõ.

Chẳng bao lâu, Khuất Nguyên Đình truyền gọi cả hai .

A Vân nhanh chóng ngước mắt, thấy án thư là một ảnh uy nghiêm, tuấn trong quan bào, lập tức gương mặt ửng đỏ, khẽ cắn môi: “Nô tỳ bái kiến đại nhân.”

Anh Nữ cũng theo đó hành lễ.

Khuất Nguyên Đình liếc cả hai, thấy các nàng đều mang theo bọc đồ, gật đầu :

“Linh Phủ tiểu thư bệnh , mấy ngày tới hai ngươi đến Đôn Nghĩa Phường chăm sóc nàng cho . Nếu nàng chuyện gì, hoặc tình trạng sức khỏe , nhớ kịp thời báo với bản quan.”

“Vâng.” Hai nhỏ giọng đáp lời.

A Vân thấy ánh mắt Khuất Nguyên Đình dừng , trong lòng khỏi tiếc nuối, nhưng nghĩ tới câu cuối của : “Nếu nàng chuyện gì, hoặc tình trạng sức khỏe , nhớ kịp thời báo với bản quan,” liền lập tức phấn chấn trở .

---

Đôn Nghĩa Phường, Từ gia.

Cù thị bưng bát thuốc mới sắc đặt ở đầu giường Linh Phủ. Thấy Linh Phủ xuống giường, bà vội ngăn :

“Xuống gì, cứ giường mà uống, uống xong thì tiếp.”

Linh Phủ khổ sở : “Mẫu , con , cơn sốt cũng hạ .”

Cù thị: “Dù cũng , con hiện đang trong thời kỳ đặc biệt, nhiễm lạnh thì càng đau, tới lúc đó chịu khổ cũng là con.”

Linh Phủ bất đắc dĩ đón lấy bát thuốc uống một .

Hiện giờ sự chăm sóc của Cù thị quá mức kỹ lưỡng, dễ dàng cho phép nàng rời giường, khiến Linh Phủ cảm giác chỉ là tới kỳ kinh, mà như trải qua sảy thai.

Thấy nàng uống hết thuốc, Cù thị đón lấy bát đặt sang bên cạnh, tự xuống ghế đẩu bên cạnh giường.

Linh Phủ thần sắc của Cù thị liền điều . Trong lòng thở dài, đây chính là cái giá của mối quan hệ thuộc. Ngày những suy nghĩ, hành động của nàng cần giải thích với bất kỳ ai, nhưng bây giờ, phận nữ nhi, nàng thể từ chối sự quan tâm của mẫu .

“Mẫu , chuyện gì cứ .”

“Con mẫu .” Cù thị khẽ ngẩng đầu, chỉ tay về phía gian bếp:

“Huyện lệnh đại nhân về cho gọi các nàng tới chăm sóc con, đủ thấy quan tâm đến con.”

Linh Phủ cúi mắt: “Mẫu , , của Huyện lệnh đại nhân đến huyện Sở Ấp.”

Cù thị: “Chuyện trong thành ai mà chẳng , mẫu tất nhiên cũng .”

Linh Phủ : “Người đến là mẫu và biểu của Huyện lệnh đại nhân. Khuất phu nhân Huyện lệnh đại nhân cưới biểu của ngài.”

Loading...