Vũ Lăng Xuân Thiếu - Chương 143: Thất Tịch (4).
Cập nhật lúc: 2025-01-03 11:56:32
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Long Cảnh Lâu cùng Linh Phủ bàn bạc, lấy cớ chân cẳng mệt mỏi để ở phòng khách nghỉ ngơi thêm, mời Tiết Vãn Thiền các nàng tự khởi hành.
Long Cảnh Lâu mấy năm nay cũng nuôi dưỡng trong nhung lụa, qua một buổi sáng du ngoạn, lúc quả thực mỏi mệt, liền ngủ trưa trong phòng khách.
Linh Phủ chút buồn ngủ, ở trong căn phòng chật hẹp cũng thấy vô vị, bèn lặng lẽ dậy bên ngoài.
Vân Thanh Quán dựa núi mà xây, quả là một đạo quan nhỏ.
Trong quan trồng đầy kỳ hoa dị thảo, thoáng chốc vài con tiên hạc, hươu mai hoa thảnh thơi qua, nhưng hề sợ .
Linh Phủ dọc theo đạo quan đến phía đỉnh núi, men theo bậc thang dốc , đến một đình nhỏ bên bờ vực thẳm.
Đình dựng sát mép vực, là kiến trúc bằng gỗ kiểu mái hiên chồng lớp, trải gió sương nhuốm vài phần cổ kính qua năm tháng.
Đứng trong đình, cúi xuống , chỉ thấy mây mù trôi lững lờ, sâu thấy đáy.
Tựa như thứ trong nhân gian đều tầng mây ngăn cách.
Nơi đây bóng núi, mát mẻ hơn những chỗ khác, thỉnh thoảng cơn gió núi thổi qua, thật là một nơi hiếm để tránh nóng.
Đứng lặng nơi , hoặc lắng gió thông lướt qua tai, hoặc ngắm mây biển biến đổi, lòng trở nên minh tịnh, chẳng còn trở ngại.
Khuất Nguyên Đình khi men theo bậc thang bước lên, liền thấy ngay một bức tranh như .
Thiếu nữ sát mép vực, dáng mảnh mai thẳng tắp, tay áo tung bay theo gió, tựa như cưỡi gió mà , phảng phất tiên nhân.
Khuất Nguyên Đình đến ngây ngẩn, dám bước lên phía .
Khoảnh khắc , chợt nghĩ đến truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ mà từng .
Thuở nhỏ, thực sự phục chuyện Ngưu Lang lén Chức Nữ tắm, giấu áo nàng, dùng điều đó ép nàng từ tiên nữ lưu nhân gian khói lửa, trở thành đôi vợ chồng phàm tục.
Nói trắng , thủ đoạn chỉ chẳng quang minh, mà còn phần bỉ ổi, thật đáng khinh.
giờ khắc , thiếu nữ bên mép vực, chỉ cảm thấy nàng phiêu diêu đến mức dường như sắp cưỡi gió mà .
Trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khó tả, chỉ giữ c.h.ặ.t lấy nàng, để nàng rời .
Hắn bỗng nhiên hiểu sự ích kỷ của Ngưu Lang, thứ ích kỷ thuộc về nam nhân.
Khi đối nhân xử thế, ôn hòa chính trực, nhưng trong cốt tủy mang vài phần kiêu ngạo tự phụ.
Lần đầu tiên trong đời vì tình mà vướng bận, bày tỏ lòng với trong lòng từ chối, đuổi theo quá gấp khiến nàng chán ghét, chẳng nỡ miễn cưỡng nàng.
giờ khắc cảm thấy, nếu cứ mãi kiêu ngạo tự phụ như , lẽ sẽ mãi mãi giữ nàng.
Khuất Nguyên Đình đưa tay ngực, lấy một dải lụa đỏ.
“Giải lạc tam thu diệp, năng khai nhị nguyệt hoa. Quá giang thiên xích lãng, nhập trúc vạn can tà.” (đây là câu đố Linh Phủ và treo ở Mê Lâm)
Nét chữ mềm mại quen thuộc, là của nàng, chính là câu đố nàng từng – gió.
Thật kỳ lạ, khi núi, ngang hành lang treo đầy dải lụa đỏ, đúng lúc một cơn gió thổi tới, dải lụa trong hàng vạn chiếc quấn lấy trâm cài tóc của .
Thao Dang
Hắn đưa tay gỡ , ngờ dải lụa rơi lòng bàn tay, mà ngay lập tức nhận nét chữ thuộc về ai.
Mấy tháng đồng hành, công văn qua , chữ của Linh Phủ quá quen thuộc.
Hắn ngắm muôn vạn dải lụa đỏ mà trầm tư: Giữa ngày hè oi bức, hiếm gió, nhưng đúng lúc qua đây, dải lụa của nàng quấn lấy .
Đáp án là “gió” – phiêu diêu, khó nắm bắt!
Giờ khắc Linh Phủ mang dáng vẻ như sắp cưỡi gió mà .
Không, tuyệt đối thể để nàng cứ thế mà rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vu-lang-xuan-thieu/chuong-143-that-tich-4.html.]
Dẫu rằng nàng vẫn luôn giữ cách với , tựa như lúc chỉ một bậc thềm đá hẹp cũng đủ ngăn cách hai . chỉ cần ngừng tiến bước, hẳn thể đến gần bên nàng, chạm trái tim nàng.
Mặt dày một chút, cũng chẳng .
Nghĩ đến đây, Khuất Nguyên Đình cất bước lên bậc thềm, tiến đình gỗ.
Linh Phủ thấy phía tiếng động, ngoảnh , liền thấy nam tử dung mạo tuấn tú phong nhã đó, đôi mắt sâu thẳm tựa hắc ngọc, nàng chăm chú.
Có lẽ do cảnh sắc ở đây quá đỗi thanh tao huyền diệu, bất giác, Linh Phủ trốn tránh, kháng cự, mà cứ thế đáp ánh sâu thẳm .
Không cần một lời nào, chỉ bằng ánh mắt giao hòa, dường như hiểu thấu tâm ý của .
Giữa cách chỉ vài bước chân, Linh Phủ chợt thấy ngẩn ngơ, cảnh tượng tựa hồ quen thuộc lạ kỳ, như trong mộng, như cách xa tựa kiếp , kiếp .
Nàng gặp .
Cuối cùng, Khuất Nguyên Đình là mở lời : “Ta đến Thủy Vân Sơn, chỉ vì gặp nàng.”
Linh Phủ đáp, chỉ lặng lẽ một lát nhẹ nhàng : “Muốn cùng ngắm mây chăng?”
Khuất Nguyên Đình chầm chậm bước đến bên cạnh nàng, thêm lời nào, chỉ cùng nàng ngắm mây trôi dâng đầy. Mây vờn nơi biển trời, biến ảo ngừng, duyên khởi duyên diệt chỉ trong chớp mắt. Hắn và nàng tựa như cùng trải qua vô vàn biến đổi của thời .
Cuối cùng, cảm thấy dường như quên mất tất cả, chỉ nhớ rằng nàng đang ở bên.
---
Phòng khách tại Vân Thanh Quán yên tĩnh vô ngần, một nén trầm hương tàn, Tiết Vãn Thiền cũng nghỉ ngơi xong.
Thiếu nữ độ tuổi trăng tròn, giấc ngủ trưa, khí huyết dồi dào, dung nhan đào hoa càng thêm phần kiều diễm. Trong lúc soi gương, Tiết Vãn Thiền khỏi gợn lên chút tình ý, bèn sai tìm Khuất Nguyên Đình để cùng thưởng ngoạn phong cảnh còn .
Nào ngờ khắp nơi đều thấy bóng dáng biểu ca, đến cả phòng khách của Long Cảnh Lâu cũng gặp, cũng chẳng thấy Linh Phủ . Đang lúc phân vân, nha Lam Nhi lên tiếng.
“Tiểu thư, cẩn thận đề phòng Linh Phủ. Biểu công tử thấy , nhất định là nàng dẫn . Ngay mắt chúng , nàng còn dám như , tiểu thư thể mềm lòng !”
Nghe Lam Nhi xong, Tiết Vãn Thiền ngoài cửa sổ, bóng chuối trong sân, con hạc tiên đang ngủ vô thức vỗ nhẹ cánh.
Giọng nàng thoáng chút lười biếng: “Ở chốn thanh tịnh huyền diệu , những lời như , thấy như đốt đàn nấu hạc, phá hỏng phong cảnh ?”
Lam Nhi khẽ một câu, liền chút ấm ức.
“Bọn nô tỳ chỉ là bất bình tiểu thư. Tiểu thư và biểu công tử vốn là mối lương duyên , Linh Phủ chen ngang, nếu vì mà hỏng chuyện…”
“Được , ,” Tiết Vãn Thiền ngắt lời nàng , “những điều ngươi , đều .”
Nàng chầm chậm dậy, Lam Nhi lập tức đỡ nàng.
“Chúng ở đây cũng buồn chán, biểu ca ở, chúng cứ tự tìm vui mà dạo.” Nàng sang dặn dò An Nhi: “Ngươi ở đây, nếu biểu ca về thì báo với . Chúng chỉ loanh quanh ở gần Vân Thanh Quán thôi.”
An Nhi lời, Lam Nhi liền đỡ Tiết Vãn Thiền ngoài dạo chơi quanh đạo quán.
Lam Nhi ngó sắc mặt chủ tử, rón rén hỏi: “Tiểu thư giận ?”
Tiết Vãn Thiền hiểu nàng đang gì, khẽ : “Giận thì hại gan, cho da, chuyện bất lợi cho ?”
Lam Nhi suy nghĩ một chút, thấy lời tiểu thư thật lý.
“Là Lam Nhi tự chuốc phiền phức thôi.” Nàng thật lòng .
Tiết Vãn Thiền mỉm , an ủi nàng : “Ta , ngươi theo từ nhỏ, lúc nào cũng nghĩ cho . Ngày , phụ mẫu còn sống, chẳng cần bận lòng, họ đều bảo bọc .”
Nàng nhẹ thở dài: “Giờ đây, chỉ thể tự suy tính cho . trở thành kẻ tranh đoạt mưu toan. Ta gả cho biểu ca, chỉ vì quý mến , mà còn vì , nếu gả cho , sẽ như những phụ nhân chốn thâm khuê, toan tính, đấu đá, biến thành mà ghét nhất.”
“ hiện tại, để dò xét lòng biểu ca, lặng lẽ theo đến đây. Điều trái với bản tính …”
Huống chi, đầu gặp Linh Phủ, khi tiếp xúc, nàng nhận Linh Phủ là thanh thoát, tinh khiết, sáng sủa. Dẫu Linh Phủ chiếm lấy trái tim biểu ca, nàng tài nào ghét nàng .
tất cả những điều , nàng thể với Lam Nhi. Hiện giờ, nàng càng thêm tò mò Linh Phủ rốt cuộc là nữ tử thế nào mà khiến biểu ca để tâm đến ?