Vũ Lăng Xuân Thiếu - Chương 146: Kỳ phùng địch thủ.
Cập nhật lúc: 2025-01-03 11:56:37
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khuôn mặt kiều diễm của Tiết Vãn Thiền thoáng ửng lên hai vệt hồng, nàng khẽ "ừm" một tiếng, đôi tay tự chủ mà siết c.h.ặ.t lấy tà váy.
"Vãn Thiền, nhưng thể kết hôn với ."
Giọng của Khuất Nguyên Đình bình mà rõ ràng vang lên bên tai, khiến Tiết Vãn Thiền khỏi ngẩng đầu, kinh ngạc .
Khuất Nguyên Đình vẫn giữ tư thái sừng sững như núi: "Nơi mẫu , ai ngăn cản, vì rõ ràng với ."
Thì là !
Ánh mắt Tiết Vãn Thiền thoáng vẻ thất thần, trách nào đồng ý đưa nàng trở về mà chút do dự, hóa là để những lời !
Máu nóng dâng trào, cả nàng chao đảo, suýt ngã, đành đưa tay vịn lấy vách xe.
Hít một thật sâu mấy , nàng dùng hết tu dưỡng cả đời để kiềm chế cảm xúc, nhẹ nhàng hỏi: "Vì ?"
"Vì chỉ tình với , ý niệm nam nữ. Ta thể giúp cữu cữu, cữu mẫu chăm sóc cả đời bình yên vô sự, nhưng với tư cách phu thê."
Tiết Vãn Thiền đau xót biểu ca đối diện.
Hắn ôn nhuận như ngọc, lòng như trăng sáng, cao khiết minh bạch. Một biểu ca như , tại chịu cưới nàng?
Thao Dang
Nàng dung nhan hơn , tu dưỡng xuất sắc, tính cách hòa nhã. Về thi từ, thư họa, gì tinh thông. Nhờ xuất đặc biệt, nàng tầm mắt rộng rãi, trí tuệ hơn , thế cục thiên hạ cũng thấu.
Nàng gả cho , nếu luận quốc sự, nàng thể cùng đàm luận chút trở ngại; nếu luận phong tình, nàng cũng tuyệt đối kém bất cứ nữ nhân nào.
Nàng điểm nào ?
Tiết Vãn Thiền cố nén những giọt lệ chực trào trong mắt, giọng khàn khàn hỏi: "Biểu ca trong lòng , đúng ?"
"Ừm." Người nam nhân đối diện trầm đáp.
"Là… Linh Phủ cô nương?" Giọng nàng khẽ run.
"Ừm."
Nhận câu trả lời chắc chắn từ miệng biểu ca, Tiết Vãn Thiền nhắm mắt , trái tim vỡ vụn.
Đây là đầu tiên nàng căm hận sự thẳng thắn của biểu ca. Ngay cả một lời uyển chuyển để an ủi nàng, cũng .
Cứ thế mà thẳng thắn cho nàng , yêu nàng, trong lòng.
Từ khi nàng đến huyện Sở Ấp, nhiều cảm nhận tâm hồn biểu ca để ở nơi khác. Nàng sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng tự nhủ rằng cứ từ từ, nàng tin với sức hấp dẫn của thể chinh phục lòng .
cứ thế hết chuyện mặt nàng, để chút gian nào cho nàng mộng tưởng. Nàng đây?
Nàng mở đôi mắt đẫm lệ Khuất Nguyên Đình, nhưng biểu ca của nàng lòng cứng như sắt, nàng lấy một .
Nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, nàng rút khăn lau, chỉ chốc lát mà chiếc khăn ướt gần hết.
"Vãn Thiền…"
Khuất Nguyên Đình khẽ gọi một tiếng, an ủi nàng thế nào. Hồi lâu, chỉ thể trầm giọng : “Xin .”
Tiết Vãn Thiền mắt đỏ hoe, ngẩng đầu kiềm chế dòng lệ, giọng vốn dịu dàng nay pha chút khàn khàn: “Vậy nàng cũng yêu thích biểu ca ?”
Câu hỏi ... Khuất Nguyên Đình trầm mặc.
Tiết Vãn Thiền thấy im lặng, liền lấy khăn tay lau nước mắt, điều chỉnh tư thế, ánh mắt thẳng .
Gương mặt nam nhân hiện lên chút cảm xúc, nhưng Tiết Vãn Thiền nhận vấn đề. Những câu trả lời của biểu ca đều dứt khoát và bình tĩnh, nhưng đối với câu hỏi , trả lời…
Nàng hít mũi một cái, bắt đầu đảo ngược thế cục: “Vậy nên, Linh Phủ cô nương thích biểu ca, đúng ?”
Khuất Nguyên Đình từ từ ngước lên, ánh mắt chạm Tiết Vãn Thiền. Chỉ thấy cô nương đến đỏ cả mũi, đỏ cả mắt, thở nấc nghẹn, trông giống như một chú thỏ nhỏ đáng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vu-lang-xuan-thieu/chuong-146-ky-phung-dich-thu.html.]
trong ánh mắt ẩn hiện một tia hy vọng và sự tinh quái khó mà nhận …
Khuất Nguyên Đình buồn bất lực. Biểu , từ nhỏ dễ lừa gạt.
Lúc còn bé chơi cờ, kỳ lực của vượt xa nàng, nhưng biểu là kiểu ý chí kiên cường, đến phút cuối cùng quyết chịu thua.
Chỉ cần còn một thở, nàng sẽ nghĩ cách lật ngược thế cờ.
Ánh mắt xa lạ, nhưng thể để nàng ôm lấy hy vọng.
Trong chuyện tình cảm , nghiêm túc. Hắn thanh lý chiến trường của để tâm chinh phục đỉnh núi cao .
“Vãn Thiền, nàng thích , cũng chẳng liên quan gì đến việc cưới .”
“Dẫu hiện tại nàng thích , nhưng nguyện ý chờ, chờ đến ngày nàng chấp nhận . Bao nhiêu thời gian công sức, cũng cam tâm tình nguyện.”
Giọng chậm rãi, rõ ràng, nghiêm túc và kiên định.
Tiết Vãn Thiền ngây mắt , thấy ánh mắt chút d.a.o động, lòng nàng tan nát, nhưng nàng gật đầu. Ánh mắt nàng sáng ngời và kiên định, mang theo một ý chí bền bỉ lùi bước.
“Được. Nếu biểu ca , thì câu trả lời của Vãn Thiền cũng giống hệt .”
“Hiện tại biểu ca thích , cũng . Dẫu thích , cũng nguyện ý chờ, chờ đến ngày nhận , chấp nhận . Vì điều đó, bao nhiêu thời gian công sức, cũng cam tâm tình nguyện.”
“Muội…”
Khuất Nguyên Đình giọng kiên định và vững vàng của nàng nghẹn lời. Hắn biểu cố chấp , trong ánh mắt bất lực buồn .
Sự bất lực trong mắt khích lệ Tiết Vãn Thiền. Nàng cong môi , nụ tinh nghịch bướng bỉnh, đối mặt biểu ca, từng chữ rõ ràng:
“Ta tâm chẳng đá, thể đổi dời. Biểu ca rõ, từng dễ dàng nhận thua.”
---
Đưa Tiết Vãn Thiền về nội nha xong, Khuất Nguyên Đình triệu tập Trình Duệ.
“Hành trình của đến Thủy Vân Sơn là ngươi tiết lộ cho biểu cô nương ?”
Đối diện với câu hỏi của Khuất Nguyên Đình, Trình Duệ cúi đầu đáp: “Vâng, hôm qua biểu cô nương gọi thuộc hạ đến, hỏi về lịch trình của ngài hôm nay. Thuộc hạ nghĩ rằng biểu cô nương ngoài, nên …”
Khuất Nguyên Đình trong lòng rõ, chẳng trách hôm nay trùng hợp gặp Tiết Vãn Thiền ở Thủy Vân Sơn.
Hắn lạnh lùng liếc Trình Duệ: “Lần mà cái miệng ngươi vẫn lỏng lẻo như , thì đừng theo nữa. Hãy nhớ kỹ ngươi đang phục vụ ai, ngoài , tất cả đều là ngoài.”
“Vâng!” Trình Duệ lập tức thẳng , lớn tiếng đáp.
Sau một ngày vui chơi ở Thủy Vân Sơn, Linh Phủ và Long Cảnh Lâu về Đôn Nghĩa Phường. Không ngờ về đến nhà, Cù thị báo rằng Triệu Tri Lâm phái đến, mời họ xem địa điểm chọn dựng từ đường.
Cù thị với Linh Phủ: “Chuyện liên quan đến phụ của con, chúng thể để tâm. Hiếm khi Triệu Tri Lâm coi trọng ý kiến của chúng , con mặt mẫu xem, chọn một nơi thích hợp, cũng phụ công khí tiết cả đời của phụ con.”
Linh Phủ nhận lời, quả nhiên hôm , của Triệu Tri Lâm đến mời, nàng liền theo truyền tin .
Gặp Triệu Tri Lâm tại khu đất cũ của huyện học đây.
Những dãy nhà vốn nghiêm chỉnh giờ đây trở nên hoang tàn và tiêu điều.
Triệu Tri Lâm dâng hương lên tượng Đức Thánh Tiên Sư Khổng Tử ở chính đường, đó dẫn Linh Phủ qua từng gian nhà, kể gian khó thời theo học.
Ánh mắt thỉnh thoảng thoáng về phía Linh Phủ.
“Năm , nếu lão sư nâng đỡ, ngày hôm nay? Không chỉ , lúc lên kinh, lão sư còn cho một khoản lộ phí. Đáng tiếc, kịp báo đáp một phần nào, lão sư qua đời . Tiểu sư , nàng hiểu nỗi đau trong lòng ?”
Đối mặt với lời bộc bạch của Triệu Tri Lâm, Linh Phủ chỉ thể lịch sự đáp .
Không hiểu vì , ở cạnh , nàng luôn cảm thấy thoải mái.