Vũ Lăng Xuân Thiếu - Chương 221: Quê hương.
Cập nhật lúc: 2025-01-28 18:16:47
Lượt xem: 82
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hậu sơn Huyện học.
Bây giờ đang tiết Thanh Minh, bia mộ của Từ Bá Viễn sự kêu gọi của quan phủ địa phương và sức lực chung của bách tính, trùng tu , hiện một cảnh tượng trang nghiêm. Tấm bia mộ bằng đá xanh vuông vắn, đỉnh tròn đế vuông, xung quanh sớm đặt lên các lễ vật cúng tế như hoa tươi và trái cây.
Từ Bá Viễn khi còn sống nghĩa liệt, khi mất triều đình biểu dương, nay trở thành một tấm gương liệt nổi danh tại Sở Ấp.
Hiện giờ mỗi khi đến hai kỳ tế lễ xuân thu, Huyện học đều tổ chức cho học trò đến bái tế vị tiên sư khuất phục cường bạo .
"Ta cứ tưởng chúng đến sớm lắm , hóa còn đến sớm hơn cả chúng !" Trình Duệ cúi xuống bày hoa quả cúng, lẩm bẩm.
Ánh mắt của Khuất Nguyên Đình tầng tầng lớp lớp lễ vật , một hồi lâu mới thu , khẽ lắc đầu, tự khổ.
Hắn đang nghĩ gì ?
Hắn vì cớ gì nghĩ rằng, thể thấy dấu vết của Linh Phủ ở đây?
là quá si tâm vọng tưởng .
Sau khi rời khỏi hoàng cung, ngoài việc quản lý chuyện muối sắt, chủ yếu hai việc.
Một là báo thù. Hai là âm thầm chăm lo cho cuộc sống của Cù thị ở Sở Ấp.
Năm ngoái thời điểm , cũng đến. , nếu xuất hiện mặt Cù thị, nhất định sẽ khiến bà thêm đau lòng. Thảm kịch xảy với Linh Phủ, chính là kẻ tội đáng muôn chết.
Từ khi lên một nữa, điều duy nhất níu giữ chính là quyết tâm báo thù kẻ địch mạnh hơn gấp mười !
Hoàng thì ? Vương gia thì thế nào?
Hắn nhất định chứng kiến Thịnh vương thất bại thảm hại, con cháu chịu vạ lây!
Vì , dù những ngày trong cung cấm sống như băng mỏng, vẫn cẩn thận bày bố kế hoạch của , từng bước kéo kẻ địch mạnh xuống vực sâu vạn kiếp bất phục…
Đến tháng thứ tám khi rời cung, cuối cùng cũng đạt mục đích, chuyện Thịnh vương cấu kết ngoại bang, tư đúc tiền tệ điều tra . Thịnh vương phán tội ý đồ mưu phản, Hoàng đế Đại Tuyên vì nỡ tương tàn nên lệnh g.i.ế.t ông , mà chỉ hạ chỉ giam cầm Thịnh vương trong phủ.
Thịnh vương chịu gò bó, chẳng những công khai nhục mạ Hoàng đế mà còn lén cùng thế tử thi hành thuật vu cổ nguyền rủa Tuyên Đế. Tuyên Đế nổi giận, lập tức hạ chỉ ban c.h.ế.t cho Thịnh vương và nhi tử ông , còn thì tịch biên tài sản, đày biên cương.
Thế là, Thịnh vương phủ từng một thời hiển hách bỗng chốc sụp đổ . Ngay cả đứa cháu đích tôn duy nhất tám tuổi của Thịnh vương cũng thoát khỏi tai họa, c.h.ế.t yểu đường đày vì bệnh ngã nước.
Khi tất cả, tâm trạng của Khuất Nguyên Đình cũng vì mà nhẹ nhõm hơn. Hắn , trong cuộc hủy diệt Thịnh vương gia , Lư tam công tử, kẻ kế nhiệm Lư Vũ Nghị và trở thành Tiết độ sứ Vũ Tuyên, đóng vai trò vô cùng quan trọng.
dù nữa, kẻ địch của cuối cùng cũng tan biến thành tro bụi, nhưng nàng thiếu nữ linh động tựa tiên nữ trong tim , cũng chẳng bao giờ nữa…
Quãng đời còn của sẽ chìm trong nỗi thương nhớ lặng lẽ, tưởng niệm nàng mà hết kiếp . Chỉ mong khi cố gắng thành sứ mệnh của , nơi hoàng tuyền cõi tiên xanh, thể tái ngộ nàng một nữa.
…
Sau khi bái tế Từ Bá Viễn, Khuất Nguyên Đình dẫn Trình Duệ xuống núi, tới chợ mua các loại lễ vật, thuê một chiếc xe lừa chở đến phường Đôn Nghĩa.
Đến cửa nhà họ Từ, Khuất Nguyên Đình xe, lệnh cho Trình Duệ đến gõ cửa và đưa quà. Trước khi , còn căn dặn: “Ngươi gì chứ?”
“Biết ạ, năm nào cũng là những câu , Từ phu nhân chắc chắn còn nhớ rõ tiểu nhân hơn là tiểu nhân nhớ chính , cần bịa thêm .” Trình Duệ toe toét đáp.
“Đừng để lộ sơ hở.”
“Biết , !”
Trình Duệ chuyển quà đến cổng, gõ chiếc vòng đồng, bao lâu thấy giọng một phụ nhân lớn tuổi vọng : “Đến đây, đến đây, ai thế?”
Cánh cổng lớn mở , để lộ vầng trán bóng loáng chải gọn của Điền bà tử.
Nhìn Trình Duệ, bà như sực nhớ điều gì:
“Ngươi là, ngươi là vị đó…”
“ , đúng , phụng mệnh chủ nhân nhà , chuẩn chút lễ mọn để kính tặng Từ phu nhân.”
Điền bà tử đập tay trán:
“Phải , chủ nhân nhà ngươi họ Trịnh, đúng ?”
“ thế!” Trình Duệ tươi, gật đầu lia lịa.
Điền bà tử:
“Ôi chao, trí nhớ của lão thái bà đúng là kém thật, tiểu lang quân lớn lên từng năm, cao lớn thế , suýt nữa thì nhận ! Mau trong !”
Trình Duệ mỉm :
“Tại hạ còn việc khác , xin bà tử hãy nhận lấy lễ vật , tiện trong. Không Từ phu nhân dạo sức khỏe ?”
Điền bà tử đống hộp quà lớn nhỏ đất, chút khó xử:
“Ngươi đợi chút, gọi phu nhân !”
Không bao lâu , Cù thị bước , đến cổng.
Mấy năm thoáng qua, dung mạo của Cù thị so với khi xưa thêm vài nếp nhăn, nhưng khí chất càng trầm tĩnh hơn.
Thấy Trình Duệ, Cù thị :
“Tiểu Trình lang quân, ngươi đến .”
Trình Duệ ngượng ngùng:
“Phu nhân vẫn nhận .”
Cù thị đáp:
“Sao nhận , mấy năm nay chỉ các ngươi mang lễ đến thường xuyên nhất. Ta là thiếu gì cả.”
Trình Duệ tít mắt, bê lễ vật cổng: “Chủ nhân nhà nhận đại ân của Từ Tiến sĩ, nhất định báo đáp. Nếu đưa lễ vật đến nơi, về nhà thế nào cũng trách phạt, mong Từ phu nhân từ bi nhận tấm lòng của chủ nhân nhà !”
Cù thị lắc đầu bất đắc dĩ, hiệu cho Điền bà tử giúp Trình Duệ mang quà trong.
Những năm gần đây, nhờ ánh hào quang của Từ Bách Viễn khi qua đời, Cù thị – góa phụ của Từ gia – mỗi năm đều nhận quà cáp và lời hỏi thăm từ khắp nơi. Có tự xưng là học trò của Tiến sĩ Từ, rằng cảm phục lòng nghĩa hiệp của ông. Nói tóm , viện nhỏ vốn cô tịch bao năm nay giờ thường xuyên khách đến thăm.
Ban đầu, Cù thị còn cảm thấy an ủi, nhưng lâu dần thì trở nên phiền lòng. Tuy , bà vẫn lịch sự cảm tạ khách đến thăm, nhưng tuyệt đối nhận quà.
Bà hiểu rõ, trong chuyện nhiều động cơ trong sạch. Nếu phu quân thật sự nhiều kính trọng như thế, thì trong những tự nhận là học trò, hẳn ít kẻ lợi dụng danh tiếng của ông để mưu cầu lợi ích. Phu quân bà cả đời thanh liêm, bà càng thể vấy bẩn danh tiết của ông khi mất.
Huống chi, bà cũng cách nào xác minh ai thật sự là học trò của ông.
Vì thế, quà cáp bà đều từ chối.
Chỉ điều, chủ nhân của tiểu Trình lang quân là ngoại lệ.
Nhớ năm đó, khi bà từ chối, tiểu Trình lang quân ba , mỗi đều đưa lý do khó mà bác bỏ. Cuối cùng, Cù thị đành miễn cưỡng nhận lấy lễ vật.
Chủ nhân của Trình Duệ cũng kỳ lạ, đó bao giờ tặng những món quà xa hoa vô nghĩa mà chỉ gửi đến những vật dụng thiết yếu hàng ngày. Chúng quá đắt đỏ, nhưng tinh tế hơn một chút so với những gì bà đang dùng, khiến bà thấy phung phí mà dùng tiện.
Từ sự tỉ mỉ trong việc chuẩn quà cáp, Cù thị dần tin rằng vị “học trò” thực sự chút tình nghĩa thầy trò sâu đậm với phu quân .
Trong lúc họ chuyển quà, từ trong xe lừa, Khuất Nguyên Đình khẽ vén một góc rèm lên.
Trong sân Từ gia, cây hạnh đang nở hoa trắng xoá, vài cành lớn vươn khỏi tường.
Dưới bóng cây, chiếc ghế mây cũ kỹ vẫn đặt ở đó. Một cơn gió nhẹ thổi qua, vài cánh hoa rơi xuống ghế.
Thoáng chốc, Khuất Nguyên Đình như thấy một thiếu nữ thướt tha, duyên dáng đang thoải mái ghế, tay cầm một cuốn sách rời.
Hoa rơi trang sách, nàng dùng ngón tay thon trắng nhặt lên, nàng chu môi, nhẹ nhàng thổi, để cánh hoa theo gió bay …
Khoé mắt Khuất Nguyên Đình dần ướt, bóng dáng thiếu nữ mắt cũng nhạt nhoà.
Sau khi chuyển quà xong, Trình Duệ từ biệt Cù thị.
Cửa lớn khép , Cù thị đống quà chất đầy đất, khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Mỗi năm một như thế …
Thật lâu , bà khẽ thở dài:
“Nơi , rốt cuộc thể trở sự yên tĩnh như . Thôi , c.h.ế.t cuối cùng vẫn nhường chỗ cho sống.”
Điền bà tử , khỏi vui mừng:
“Phu nhân cuối cùng cũng nghĩ thông suốt ?”
Cù thị gật đầu:
“Qua tiết Thanh Minh, chúng bắt đầu thu xếp dần thứ !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vu-lang-xuan-thieu/chuong-221-que-huong.html.]
“Thật ư? Người nghĩ thông suốt? Bên mời phu nhân bao nhiêu , đây lo sợ tìm thù, giờ còn nỗi lo nữa, chỉ là nỡ rời khỏi nơi !”
Cù thị khắp khuôn viên nhỏ, ánh mắt cuối cùng dừng nơi ngọn núi phía huyện học:
“Ta ở đây bên ông mấy chục năm, nay đột nhiên rời , cũng cần thích nghi thôi…”
Điền bà tử như sợ bà hối hận, vội tiếp lời:
“Phu nhân , c.h.ế.t rốt cuộc vẫn nhường chỗ cho sống, chúng vì con cháu mà suy tính chứ!”
---
Rời khỏi Đôn Nghĩa Phường, trời gần về chiều.
Bụng Trình Duệ réo lên từng hồi, trời còn sớm, thành ấp sắp cấm cửa, đêm nay nhất định nghỉ trong thành Sở Ấp.
“Công tử, đói quá, tối nay chúng trọ ở đây?”
Trong xe lừa im lặng một lát, giọng thanh nhã của Khuất Nguyên Đình cất lên:
“Đến Phong Lạc Lâu .”
Phong Lạc Lâu xưa nay bao giờ thiếu khách.
Vừa qua giờ Dậu, thực khách lục tục kéo đến.
Khuất Nguyên Đình đội nón rộng vành, cùng Trình Duệ theo sự dẫn dắt của tiểu nhị lên lầu hai. Ánh mắt của Khuất Nguyên Đình lập tức dừng ở chiếc bàn gần cửa sổ phía bên trái.
Tiểu nhị lanh lợi, thấy khách về phía đó liền hiểu ngay, vội niềm nở:
“Khách quan bên đó ? lúc nơi trống, đó thể ngắm cảnh phố phường .”
Nào ngờ vị khách đội nón lắc đầu, chọn ở vị trí gần lối .
Khuất Nguyên Đình để Trình Duệ tự gọi món. Tiểu nhị niềm nở gợi ý:
“Quán chúng vài món đặc sản: cá trắng vểnh hấp, gà tiên nhân, đào tất lo, đều ngon. Khách quan thử xem?”
Nghe đến những món , bàn tay Khuất Nguyên Đình khẽ siết chặt, ánh mắt hướng về phía chiếc bàn gần cửa sổ. Trong ký ức mơ hồ, dường như nơi từng một thiếu nữ mặc áo tròn cổ, say mê thưởng thức mỹ vị, đầu tiên để lộ nụ sáng rỡ và hồn nhiên, như ánh sáng rực rỡ chiếu bừng cả gian.
Hồi tưởng khiến cảm thấy hạnh phúc đau lòng, khẽ mỉm trong nỗi hoài niệm.
Trình Duệ đang gọi món, ngẩng đầu thấy thần sắc của Khuất Nguyên Đình, công tử “lên cơn” .
Từ hai năm , khi công tử trọng bệnh, cái thói “mơ màng” bắt đầu phát tác, đặc biệt khi ở Sở Ấp, bệnh càng thêm trầm trọng.
Hắn vội lớn tiếng với tiểu nhị:
“Ngươi đừng lừa , giờ mới qua tiết Thanh Minh, lấy đào tươi? Không đào tươi, đào tất la?”
Tiểu nhị đáp:
“Khách quan, ngài . Món đào tất la của quán chúng là độc nhất vô nhị. Dù năm nay đào chín, nhưng quán phương pháp bảo quản tuyệt vời, giữ đào từ năm , bảo đảm khi ăn vẫn ngon như mới hái!”
Trình Duệ thực sự quan tâm quán thật sự món đào tất la tươi . Hắn chỉ dùng cách ồn ào để kéo công tử trở thực tại.
Quả nhiên, Khuất Nguyên Đình chậm rãi đầu . Trình Duệ thấy liền diễn trò hăng hái hơn.
“Nói bậy, đào năm ngoái năm nay ăn ? Lại còn dám bảo lừa !”
Tiểu nhị xòa:
“Không dám lừa ngài. Phương pháp là do một tiểu nhị truyền .”
Khuất Nguyên Đình đột nhiên chen :
“Tiểu nhị ? Là ai?”
Tiểu nhị ngạc nhiên, dám bịa đặt, đành thật thà đáp:
“Là một tên Thượng Nhị Kim.”
“Phải chăng là nốt ruồi ngay giữa mũi?” Khuất Nguyên Đình hỏi tiếp.
“ ! Xem ngài là khách quen của quán chúng !” Tiểu nhị vui mừng đáp, hạ giọng nhỏ:
“Tiểu nhị thật là may mắn, từng oan trong một vụ án, nhờ vị Huyện lệnh đại nhân ở Sở Ấp khi minh oan cho !”
Khi đến “Huyện lệnh đại nhân”, Trình Duệ ho khan mấy tiếng, cố tình ngắt lời, nhưng tiểu nhị quá hưng phấn, để ý, tiếp tục kể:
“Vị Huyện lệnh đại nhân còn một vị Từ tư hộ tá xuất chúng, Từ Bách Hưng xui xẻo , mà là nữ nhi của Từ tiến sĩ, tên là Từ Linh Phủ, nàng xinh nhân từ, giúp bá tánh nhiều việc!”
“Khụ… khụ khụ…”
Khi tiểu nhị nhắc đến “Từ tư hộ tá”, Trình Duệ bắt đầu ho khan liên tục. Thế nhưng tiểu nhị quá hứng khởi, chẳng để ý đến phản ứng của , tiếng ho ảnh hưởng.
Trình Duệ thấy cái tên nên nhắc đến , trong lòng căng thẳng, chỉ sợ rằng Khuất Nguyên Đình sẽ chạm đến nỗi đau cũ mà sinh lòng bi thương.
Thế nhưng Khuất Nguyên Đình ngăn cản, mà kiên nhẫn lắng tiểu nhị tiếp tục kể.
“Cũng là nhờ vị Linh Phủ cô nương , nàng thương cảm cho cảnh nghèo khó, nơi nương tựa của Thượng Nhị Kim, thêm chịu đả kích nặng nề, nên truyền dạy cho cách bảo quản đào bằng cách hấp trong bình gốm, để đào thể giữ nguyên vẹn suốt cả năm mà hư hỏng. Sau đó, Thượng Nhị Kim dùng cách đổi chác với chưởng quầy, kiếm vốn đầu tiên. Từ đó, ngừng nỗ lực phát triển, hiện tại sống sung túc !”
“Thượng Nhị Kim…” Khuất Nguyên Đình lẩm bẩm cái tên , khóe môi thoáng hiện lên nụ hài lòng.
Trình Duệ nín thở lắng , căng thẳng chằm chằm công tử. Thấy công tử nở nụ mỏng manh, mới thở phào nhẹ nhõm, vội với tiểu nhị: “Được , , cứ như lời ngươi , mang mấy món đặc sắc , mau !”
Tiểu nhị nhận lệnh rời , Trình Duệ sang công tử, thấy dường như đang đắm chìm trong ký ức, miệng khẽ :
“Nàng chính là như , luôn nghĩ cách để xung quanh sống hơn… xem mấy câu khuyên hành thiện đời đều là giả dối. Nếu thật sự ‘thiện thiện báo’, cớ nàng gặp kẻ mang tai họa như ?”
Giọng của thấp dần, nỗi ưu tư và thương cảm trong âm điệu khiến Trình Duệ cũng chẳng còn tâm trí để ăn uống. Hắn chắp tay lễ, cúi đầu cầu khẩn:
Thao Dang
“Công tử, nghĩ cho tiểu nhân một chút, xin , đừng…”
Khuất Nguyên Đình lắc đầu, thở dài một tiếng, gì thêm.
Món ăn nhanh chóng bày lên bàn. Trình Duệ ăn mà chẳng thấy ngon, công tử chỉ chăm chăm ngắm mấy món ăn mà ngẩn , khỏi lo lắng. Hắn rút từ trong tay áo một lọ sứ, đưa cho công tử.
“Công tử, uống một viên ‘An Thần Hoàn’ . Đừng để bệnh cũ tái phát, tiểu nhân chịu nổi …”
Khuất Nguyên Đình mỉm , nhận lấy lọ sứ cất trong n.g.ự.c áo.
Trình Duệ gì thêm, lặng lẽ cúi đầu ăn tiếp.
Hiện tại công tử thật khiến đau lòng. Từ lúc bước thành Sở Ấp, công tử từng tháo mũ xuống. Hắn , công tử lộ diện, kinh động bất kỳ ai ở đây, chỉ lặng lẽ hoài niệm về để trong ký ức khắc cốt ghi tâm nơi .
khác , công tử nay mới chỉ qua tuổi ba mươi, mà tóc mai bạc một mảng lớn…
Đại phu , công tử vì tâm hỏa quá vượng, nỗi đau khắc sâu, thêm lo lắng triền miên nên tổn hao tâm huyết, nguyên khí suy kiệt, cần tĩnh tâm, dưỡng huyết, chìm đắm trong suy nghĩ. công tử nào chịu ?
Trong thời gian ngắn ngủi như , công tử lật đổ Thịnh vương - một cường địch khổng lồ. Sao thể nghĩ ngợi quá nhiều ?!
Aizzz…
Trình Duệ càng nghĩ càng lo. Nhìn công tử lao về phía kết cục “tình thâm bất thọ” (tình cảm sâu nặng thì khó trường thọ) mà cách nào cản nổi, lòng như bóp nghẹt!
Người mà chỉ trong một năm ngắn ngủi, rõ ràng hai vấn đề phức tạp nhất là muối và sắt vùng Giang Hoài, mang về cho triều đình một khoản thu khổng lồ?
Không là tiếc mạng sống !
Hắn thậm chí âm thầm nghi ngờ, công tử dùng cách để hợp lý hóa cái c.h.ế.t của bản , sớm ngày tái ngộ Linh Phủ cô nương ở kiếp .
Trong khi Trình Duệ suy nghĩ m.ô.n.g lung, từ cầu thang vang lên tiếng bước chân. Một nam nhân trung niên dáng vẻ hành thương, dẫn theo năm, sáu nam nữ, bước lên lầu. Họ chọn vị trí rộng rãi nhất xuống.
Một giọng nữ trong trẻo, từ tốn cất lên, đội mũ rèm :
“Đồ bảo chuẩn , xong cả ? Huynh nên nhớ, cố ý vòng qua đây là để mua lễ vật địa phương cho của .”
Giọng nữ tuy lớn, nhưng Khuất Nguyên Đình rõ. Hơn nữa, âm sắc đặc biệt, tựa hồ từng ở đó.
Người trung niên trong dáng vẻ hành thương dịu giọng đáp:
“Yên tâm, chuẩn đầy đủ . Sáng mai để họ mở hòm , nàng kiểm từng món một, chứ?”
Người nữ tử bật khúc khích, tiếng tựa tiếng diều hâu kêu, phượng hoàng hót, chứa đựng một sức hút khó tả.
Tiếng …
Khuất Nguyên Đình khẽ nhíu mày, ký ức năm xưa chợt ùa về trong tâm trí. Hắn lập tức bật dậy, hướng về phía bàn mà bước tới.