Hồng Diệp bên cạnh bình tĩnh lau miệng  bằng khăn tay,  đưa một cốc nước ấm đến miệng .
Lục La ồn ào chạy  ngoài kêu lên:
“Tiểu thư tỉnh !”
Tuyên Vương đầu tóc rối bù xông , ôm lấy   buông:
“Vân Nhã, Vân Nhã, cuối cùng nàng tỉnh ,   … Ta suýt  đại cữu thúc  phát điên.”
Ta mạnh mẽ đẩy  vài cái,  đẩy .
Hỏi  bằng giọng lạnh lùng:
“Người trong tranh là ai?”
Tuyên Vương buông ,  một lúc mới :
“Cuối cùng nàng  nhớ ? Sư thầy trọc đầu  đáng tin cậy, việc nhỏ như  mà cũng   .”
Ta lạnh lùng   một cái.
Tuyên Vương nhún vai:
“Đừng như ,  trong tranh chính là nàng! Chính là nàng!”
Ta phun một ngụm m.á.u  .
Nói gì vớ vẩn .
Ta  bao giờ đến cái chùa mà  ở đó,    thể là  trong tranh với tám phần giống  !
“Nàng  nhớ đại ca của nàng mỗi tháng mùng một và mười lăm đều đến chùa ?”
Hắn  như ,   nhớ .
Đại ca sức khoẻ yếu ớt, phụ  mẫu  sợ  c.h.ế.t yểu, mỗi tháng mùng một và mười lăm đều dẫn   ở Hoàng Giác Tự một đêm.
Mà  mỗi  đến chùa   cảm lạnh, nên phụ mẫu  dẫn  .
“Đại ca của nàng lúc nhỏ nhận    , thường dẫn  xuống núi.
“Hắn thường khen nàng là cô nương  nhất thế gian,  cũng cảm thấy .”
Nói xong,  đỏ mặt :
“Lúc nàng còn là đứa trẻ, mềm mại như cục thịt nhỏ ,  bóp bóp mặt nàng, mặt nàng còn in hẳn dấu vết.
“Có   đại ca phát hiện  lén xuống núi gặp nàng,  bắt đầu phòng  ,  cho  gặp nàng nữa.
“Ta tức  chịu ,  lén lấy tranh đại ca vẽ nàng.”
Hắn cuối cùng cũng :
“Đó là  đầu tiên bổn vương  trộm.
“Sau đó,  học vẽ, mỗi năm đều vẽ  nhiều tranh của nàng.”
Ta suy nghĩ một chút, nhớ     gì về sư thầy trọc đầu.
“Có thể  cho   sư thầy trọc đầu là  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-gia-si-tinh-tinh-thong-tra-nghe/chuong-10.html.]
Hắn lảng tránh chủ đề , nghiêm túc :
“Ta  cho  thẩm vấn nữ y, nàng  là gián điệp của nước địch, theo manh mối từ nàng ,  phát hiện  ít điệp viên.
“Sau khi  rõ bí mật,   cho  lén cho nàng  uống bách nhật tán,  đưa nàng  về nước địch một cách long trọng.
“Còn biểu  của nàng.”
Nói đến đây,  ánh mắt bừng bừng hận ý:
“Đã cùng với Tề Vương  loạn lên .”
Ta   dẫn dắt tư tưởng, tiếp lời:
“Giết  vô hình, luôn là sở trường của ngươi.”
Nữ y  đưa về nước địch,   cho uống bách nhật tán.
Dù    nước địch g.i.ế.c chết,  trăm ngày cũng sẽ c.h.ế.t vì đứt  mà chết.
Thực sự là chiêu hèn hạ.
Trước khi chết, Tề Vương  ba nhi tử và ba nữ nhi, ba nhi tử đều là con của Tề Vương phi.
Ba nữ nhi đều là con của các tiểu  của Tề Vương,   sinh non,   sinh khó.
Ba  tiểu  sinh  con cái đều  sống .
Tề Vương phi tâm cơ thâm trầm, Tề Vương  thiếu lòng trung thành, biểu  của  sẽ sống  dễ dàng.
“Chắc hẳn khi chúng  về kinh, sẽ  thấy tin   của ngươi chết.”
“Khi nào chúng  về kinh?”
“Sắp .”
Tuyên Vương hiếm khi nghiêm túc  mặt .
…..
Cẩu, cẩu hoàng đế.
Ai ngờ  rằng, chỉ dụ gả chồng   thể đuổi đến biên quan.
Cứ  rằng nữ nhi  kém gì nam nhi,  hùng khó qua ải mỹ nhân.
Một đống lý do tầm phào, cũng quy về chữ "gả" mà thôi.
Tuyên Vương  tươi rói:
"Vẫn là phụ hoàng hiểu rõ tâm ý của ."
Thái giám nịnh hót đưa cho  và Tuyên Vương mỗi  một phong thư.
Lá thư do hoàng đế tự tay .
Là một tờ giấy nợ.
Lần đó, vật tư Tuyên Vương mang về  đào rỗng  bộ kim sang dược của hoàng cung.
Hoàng đế giận dữ chuẩn  cho .
Ông   bộ  tịch, nếu   gả cho nhi tử của ông, thì hãy trả  tiền cho ông.