Chúng  vội vàng đến cổng thành thì  quân canh chặn .
Thanh Liễu đưa  lệnh bài, nhưng  liền bóp nát. Thanh Liễu tức giận, khí thế bừng bừng lý luận với .
Tiếng cãi cọ bên ngoài  Hồng Diệp chú ý, nàng xuống xe ngựa can ngăn, nhưng  xuống xe   còn động tĩnh.
Lục La giữ chặt ,  ngờ một nam tử áo đen xông  xe ngựa, kéo Lục La  ngoài.
Giữa ban ngày ban mặt mà cướp bóc ?
Ta định xuống xe ngựa xem tình hình thế nào, thì bỗng nhiên rèm xe  vén lên.
Hồn  như  rời khỏi xác. Người bước  chính là Tuyên Vương,  đáng lẽ đang ở yến hội mùa xuân cùng Hoàng thượng.
Tuyên Vương trẻ trung tuấn tú, nghiến răng nghiến lợi chỉ  :
"Mẹ k.i.ế.p,   ngay là nàng vô tâm vô phế  chạy trốn mà! Ta  dốc hết sức với nàng,  mà nàng   là trâu sắt! Nàng   nhẫn tâm như ,   nhẫn tâm đến thế?"
Càng , mắt  càng đỏ, một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống.
Ta  chịu nổi khi thấy  . Thói quen nhiều năm khiến   kìm , bước tới ôm . Tuyên Vương nghẹn ngào :
"Trước lúc c.h.ế.t nàng còn  nếu   gặp  ,  sẽ  như ý nàng."
Ta đau đầu  chịu nổi. Sao  thế , sống  mà còn kéo theo cả  ?
Phu thê mười mấy năm, Tuyên Vương hiểu rõ  như lòng bàn tay. Hắn thoát khỏi vòng tay của , mắt đỏ hoe, trách móc:
"Trước khi chết, nàng còn dám    hợp táng với . Ta  ,   ôm nàng mà chôn cùng."
Vậy là,  c.h.ế.t   chỉ hợp táng với , mà còn  chung một cỗ quan tài?
Chết  cũng  buông tha  ?  bây giờ   dám phàn nàn một câu, sợ    ngừng.
"Dù   nữa, nàng   bỏ  ."
Ta cứng rắn  đầu   .
Những giọt nước mắt của  như hồ ly, dễ mê hoặc lòng .
Bỏ  là chắc chắn ,  thể  bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-gia-si-tinh-tinh-thong-tra-nghe/chuong-3.html.]
Mười ba năm phu thê, ngoài lúc  đến kỳ,  chẳng  ngày nào ngừng nghỉ.
Ruộng   cày nát. Còn những bát thuốc bổ ,    uống chút nào.
Kiếp   uống cả đời cũng   con.
Mỗi  dự yến tiệc trong cung,  các Vương phi khác dẫn theo một đàn con,  ghen tị vô cùng.
Ban đêm   với Tuyên Vương rằng    con.
Hắn liền sáng mắt,  sẽ cho  con cháu đầy đàn.
Mệt mỏi cả đêm, con cháu đầy đàn  thiếu nhưng chẳng  đứa nào  đời.
Ta   chỉ  gieo hạt mà  nảy mầm.
Hắn  con cháu  thương , sợ  chịu khổ, nên  nảy mầm.
Ta  gì  cũng  lý lẽ phản bác.
Sau   mệt mỏi, nghĩ đến việc nhận con của một tông thất để kế thừa Vương phủ.
Tin đồn  lan , Vương phi của Tề Vương  dẫn đích tử đến thăm.
Kẻ ngốc Tề Vương  triều liền khoe khoang với Tuyên Vương về việc Vương phi mang đích tử đến Vương phủ bàn chuyện nhận con.
Vậy là gây chuyện lớn. Tuyên Vương ném tấm thẻ ngà  đầu Tề Vương, bỏ triều  màng,  khỏi cung liền cưỡi ngựa về Vương phủ.
Đứa trẻ còn  kịp cúi đầu chào , Tuyên Vương  ném  ngoài, mặc kệ   khác chứng kiến, ôm lấy  mà gào .
Tề Vương phi  hổ    , lẻn  ngoài ôm đứa trẻ chạy, như  chó đuổi  lưng.
"Nàng   con,  sẽ là con của nàng. Ta  quan tâm,    chia sẻ tình yêu của nàng với  khác."
Ta    loạn,  dám nhắc đến chuyện nhận con nữa.
Từ đó, kinh thành đều , Tuyên Vương tình sâu nghĩa nặng. Tuyên Vương phi nhiều năm  con, Vương gia cũng  nạp .
Ta trở thành cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt của các phu nhân.
Tuyên Vương trở thành bạch nguyệt quang, chu sa chí trong lòng các phu nhân.