"Ta   một đứa con. Thật sự  ." Ta   thêm một  để yêu thương nàng.
Tuyên Vương mím môi, sắp . Ta vội vã bịt miệng  .
"Không  ! Nếu   nữa, kiếp   sẽ cắt tóc  ni cô,  lấy ."
Tuyên Vương chớp chớp mắt, cố nén nước mắt.
 chỉ trong chớp mắt, nước mắt  trào . Hắn "hu hu" biện bạch,  biện bạch  liền dùng lưỡi l.i.ế.m tay .
Mặt  đỏ bừng, vội rút tay . Tên lưu manh già  còn  thỏa mãn, l.i.ế.m môi một cái.
"Vương phi lúc nào cũng thơm phức."
Ta mặt  biến sắc, :
"Ôi,  nãy quên rửa tay khi  nhà xí, Vương gia chắc  ngại chứ?"
Tuyên Vương lén dùng tay áo lau miệng, miệng vẫn  ngừng:
"Vương phi  gì  cũng  ngại."
Vừa , tay   bắt đầu  an phận, định chạm  mặt .
Khi gần chạm tới, rèm xe bỗng  vén lên, Thanh Liễu cầm roi ngựa xông .
Một roi quất  tay  an phận của Tuyên Vương.
"Ngươi, tên biến thái, dám xỉ nhục tiểu thư của !"
Thanh Liễu là  trung thành,  sợ chết, kiếp  cũng nhiều  trái lệnh.
Tuyên Vương  nàng  cho quen,  phần e ngại.
 giờ  ,    là Vương phi,   tư cách can thiệp  chuyện của Tuyên Vương.
Thanh Liễu tức giận, định đánh tiếp. Ta vội cản .
Thanh Liễu   cản, bực bội :
"Tiểu thư thật là quá nhu mì."
Ta dỗ dành nàng: "Người  là Tuyên Vương! Tuyên Vương!"
Thanh Liễu ngỡ ngàng,  tin.
"Sao  thể, tiểu thư, chắc chắn  nhận nhầm ! Mọi  đều  Tuyên Vương thanh tâm quả dục,  gần nữ sắc."
Nàng chỉ  Tuyên Vương:
"Nhìn  xem, rõ ràng là một tên biến thái,   thể là Tuyên Vương ?"
Ôi, đúng là lời đồn hại . Thanh Liễu  chút hối hận,  đầu :
"Nô tỳ đánh  mạnh tay,   tên biến thái   ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-gia-si-tinh-tinh-thong-tra-nghe/chuong-4.html.]
Theo ánh mắt của Thanh Liễu,    .
Quả thật, Tuyên Vương co ro trong góc, cuộn tay áo, để lộ cánh tay  roi đánh đỏ ửng, nước mắt tuôn như suối.
Mỹ nam rơi lệ,  đến mê hồn.
Có lẽ cảm nhận  ánh mắt của chúng , Tuyên Vương từ dáng vẻ biến thái chuyển sang vẻ mặt ủy khuất, :
"Không , là  của bổn vương  mạo phạm Tạ tiểu thư. Bổn vương chỉ vì gặp  trong lòng mà  kìm chế , mong Tạ tiểu thư thứ ."
Trời ạ,   dùng chiêu nước mắt thế     mềm lòng! Lời  của ,  tố cáo,  bày tỏ nỗi khổ,  minh oan cho , cuối cùng còn bày tỏ tình cảm, một mũi tên trúng bốn con nhạn.
Thanh Liễu sợ hãi, quỳ xuống  ngừng xin tha.
Ta  nỡ, định lấy thuốc trong bọc để bôi cho Tuyên Vương.
Hắn rút khăn tay từ trong ngực, lau nước mắt, nhanh chóng  dậy,  cho  cơ hội chuộc . Hắn nghiêm nghị :
"Đứng lên , bổn vương  trách ngươi, ngươi bảo vệ chủ nhân  sai. Hôm nay  chuyện đều là  của bổn vương, bổn vương xin tạ  với Tạ tiểu thư, mong nàng rộng lượng. Bổn vương sẽ cho  chuẩn   lệnh bài, thêm vài thị vệ bảo vệ các ngươi."
Nói ,  tháo ngọc bội ở thắt lưng:
"Nếu thiếu tiền,  thể dùng ngọc bội , đến Vạn Tài Tiền Trang rút tiền. Bổn vương chúc Tạ tiểu thư thượng lộ bình an."
Nói xong,   lưu luyến, bước nhanh  khỏi xe ngựa. Chỉ tiếc xe ngựa chật hẹp,   cúi  , trông vô cùng buồn .
Tim   mềm nhũn, vội ngăn :
"Nếu Vương gia   việc gì,  thể cùng chúng  thưởng ngoạn cảnh  biên cảnh."
Bước chân quyết tuyệt  nãy đột nhiên dừng , giọng  ủy khuất vang lên:
"Tạ tiểu thư    gặp  bổn vương."
"Đó chỉ là lời  trong lúc tức giận, Vương gia là  phong quang chiếu nguyệt,     chứ."
"Thật ?"
"Thật!"
"Đây là lời nàng !"
"Ừ, đúng là..."
Là quỷ thật,     kéo . Chỉ trách lòng   vững. Tuyên Vương  như một kẻ ngốc.
Thanh Liễu tức giận dậm chân:
"Tiểu thư! Cô nam quả nữ  cùng,  nghĩ gì !"
Tuyên Vương săn tay áo lên, ánh mắt đầy ẩn ý, Thanh Liễu dậm chân:
"A, nô tỳ, nô tỳ..."
Ta lắc đầu .
Cô nương ngốc,  đấu   con hồ ly  sống hai kiếp chứ.