Anh  sững  tại chỗ,  lâu  mới thấp giọng đáp: "Chưa từng."
"Anh  trai như , lẽ nào   cô gái nào thích  ?"
  khó tin: "Vậy  thích kiểu con gái thế nào? Trước đây Lâm Liễu Liễu còn     trai,   quen với  đấy."
Hàng mi của Mạnh Cẩn Chi rủ xuống,    rõ biểu cảm trong mắt  , chỉ  thấy giọng   phần trầm thấp, xen lẫn chút buồn bã.
"Tiểu thư, đừng lấy   đùa nữa."
Sau đó,  cuộn   ghế sofa  ngủ quên lúc nào  .
Khi tỉnh dậy,   ở trong phòng .
Xuống lầu, trong phòng khách ngoài  giúp việc, vẫn chỉ  Mạnh Cẩn Chi.
 hỏi: "Ba   ?"
"Ông bà chủ về lúc nửa đêm, thu dọn đồ đạc   Hải Thành. Phu nhân thấy tiểu thư ngủ say,  nỡ đánh thức,  khi nào về sẽ  chuyện với cô."
Anh  rót một ly sữa,  đầu  : "Tiểu thư ăn sáng  hẵng đến trường."
 gật đầu, cầm lấy chiếc sandwich  bàn.
Đột nhiên nhớ  điều gì đó,  nuốt xuống một ngụm sữa  ngước mặt lên hỏi  :
"Tối qua lúc  ngủ, ai  đưa  về phòng ?"
Gần như ngay lập tức, vành tai và cả cổ của Mạnh Cẩn Chi đỏ bừng.
Anh  lùi về  một bước, gần như     gì, chỉ  thể lắp bắp: "…Xin , tiểu thư."
" chỉ thuận miệng hỏi thôi,  đừng căng thẳng thế."
  ngờ    phản ứng mạnh như .
Đôi mắt    , sóng nước long lanh như mặt hồ mùa xuân, khiến  bỗng ngẩn ngơ trong chốc lát.
Có lẽ nhận  bản  thất thố, Mạnh Cẩn Chi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, một lúc  mới dịu dàng :
"Tiểu thư ăn sáng , lát nữa  đưa cô đến trường."
—
Chiếc Bentley màu hồng ánh kim dừng   cổng trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-mien-vang-cua-cong-chua/chuong-3.html.]
 khoác túi xách, chậm rãi bước xuống xe.
Vừa  đến gần khu giảng đường,  liền đụng  Phó Diễn.
Dưới tán cây ngô đồng cách  vài bước chân,   cúi đầu, nhỏ giọng  chuyện với cô gái mặc váy trắng  mái tóc xoăn nhẹ  mặt.
Hoa khôi của khoa—Tô Duệ.
Vị hôn thê  danh nghĩa của Phó Diễn  nhiều năm.
Trong nguyên tác, cô  thầm thích Phó Diễn từ nhỏ, cực kỳ chướng mắt .
Sau , khi  trở thành hôn thê của , thấy  "vẫn còn vương vấn tình cũ" với , cô   càng hận  thấu xương.
 bước thẳng về phía ,  vặn  thấy cô  đang khuyên nhủ Phó Diễn:
"Đó    của . Cô  tính tiểu thư kiêu ngạo, chẳng hề tôn trọng ai,  mấy  chịu đựng nổi chứ?"
Phó Diễn mím môi: " sẽ xử lý  thỏa, em đừng lo."
Tô Duệ ngước đôi mắt long lanh, vẻ mặt đầy đau lòng: "Cô  hết   đến  khác  nhục , lòng em thực sự  đau, A Diễn."
 bật : "Nếu cô đau lòng,  thì    trả tám trăm nghìn ."
Giọng  thản nhiên: "Cho cô tiền, giúp cô tìm bác sĩ mà cũng gọi là sỉ nhục ? Vậy đổi  nhé, Tô tiểu thư, cô đến sỉ nhục  ."
Sắc mặt Tô Duệ sa sầm:
"Mạnh Hề, đúng là cô giàu , nhưng chẳng  cũng chỉ là nhờ  gia đình thôi ? Cô  bản lĩnh gì chứ? Nếu một ngày nào đó nhà cô phá sản, cô còn dám vênh váo  mặt chúng  như bây giờ ?"
Trong đầu  chợt vang lên một tiếng "ong" thật lớn.
Gương mặt  mắt và hình ảnh trong ký ức của  dần trùng khớp.
Khi đó,  và Phó Diễn  tái ngộ  năm năm xa cách.
Hắn  phất lên như diều gặp gió, còn  thì chẳng còn gì.
Cô  ghé sát tai , dịu dàng dùng giọng điệu êm ái nhất để thốt  những lời cay độc nhất:
"Cô thấy , rời xa cô, A Diễn nhanh chóng thành công rực rỡ; còn những ai ở bên cạnh cô, chẳng  ai  kết cục   cả."
"Mạnh Hề,  xui xẻo nhất, gây hại nhiều nhất, chính là cô."
"Cô   gì mới  thể chuộc  những tội    gây  đây?"