nắm lấy tay  , cảm nhận độ ấm trong lòng bàn tay, cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng.
"Mạnh Cẩn Chi,    chết."
Anh  cụp mắt  , ngón tay   nắm chặt dần co .
"Chỉ cần  lệnh của tiểu thư,  sẽ  chết."
6.
Sau bữa tối,  gọi ba  thư phòng.
"Hề Hề,  ? Có  thằng nhóc bạn trai con   chuyện cần con giúp ?"
Ông   đầy yêu thương, nhưng trong ánh mắt vẫn ẩn giấu sự bất mãn với Phó Diễn.
  thấy rõ ràng điều đó,  khỏi càng cảm thấy áy náy.
"…Không liên quan đến  ."
 cắn môi, hạ giọng hỏi:
"Ba, gần đây ba và   nhắm đến dự án đầu tư nào ?"
Trong nguyên tác   miêu tả chi tiết về việc gia đình  phá sản.
Chỉ  rằng ba   đầu tư thất bại  một dự án nào đó, khiến dòng vốn  đứt đoạn, kéo theo hàng loạt hệ lụy  đó.
Ba  sững  một chút,  bật :
"Sao tự nhiên  quan tâm đến chuyện công ty thế?"
Dù  , nhưng ông vẫn mở máy tính,  giấu giếm mà cho  xem những kế hoạch đầu tư gần đây.
Nhìn lướt qua,   thấy  gì bất thường.
Cho đến khi  phát hiện một cái tên quen thuộc trong danh sách đối tác của một dự án—Lục Chu.
Nếu  nhớ  lầm, trong nguyên tác,   chính là  em  nhất của Phó Diễn năm năm , cũng là  đầu tiên  trúng tiềm năng của , sẵn sàng đầu tư  công ty của .
Vậy   điều đó cũng  nghĩa là…
Gia đình  phá sản, ba  và Mạnh Cẩn Chi qua đời,  bộ những bất hạnh trong cuộc đời , thực chất đều  liên quan đến Phó Diễn?
…
Tim  đập dồn dập, như thể  thể  thấy tiếng m.á.u chảy cuồn cuộn trong huyết quản.
 hít thở sâu nhiều , cố gắng giữ giọng  bình tĩnh nhất  thể:
"Tại   chọn dự án  ạ?"
Ba  liếc  một cái:
"Là  Lục  chủ động tìm đến. Ba và  con xem qua kế hoạch, thấy cũng , nên liệt  danh sách cân nhắc, nhưng vẫn  ký hợp đồng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-mien-vang-cua-cong-chua/chuong-6.html.]
Trong đầu  dường như  thứ gì đó đang dần sáng tỏ.
  chằm chằm  cái tên "Lục Chu"  lâu, cuối cùng lên tiếng  nữa:
"Lần  gặp  ,  thể cho con  cùng ?"
Ba đồng ý.
Trước khi  rời khỏi thư phòng, ông như chợt nhớ  gì đó, :
"Lần  con bảo ba để ý giúp cái xưởng thiết kế của Phó Diễn."
"Mấy hôm   một đơn hàng nhỏ, thư ký Trịnh báo lên, ba bảo đưa cho xưởng của   ."
Ông xoa đầu ,  :
"Đừng  bảo ba  chăm sóc bạn trai nhỏ của con nhé."
Nỗi chua xót dâng đầy trong lòng,  hít sâu một , ngước mắt  ba:
"Sau   cần giúp   nữa."
Trong mắt ba lóe lên một tia kinh ngạc.
"Sao thế? Cãi  với thằng nhóc họ Phó ?"
 lắc đầu, ôm lấy cánh tay ba:
"Không  gì, chỉ là con  thích   nữa thôi."
Những ngày  đó    tiết học, dứt khoát ở  nhà luôn.
Cũng nhờ  mà  mới ,   sắp xếp cho Mạnh Cẩn Chi   trong công ty gia đình.
"Với trình độ và năng lực của Cẩn Chi, đáng   thể nhận vị trí quản lý, nhưng nó nhất quyết  bắt đầu từ cấp thấp."
Mẹ  xoa trán   với :
"Đứa trẻ  đúng là khiêm tốn quá mức mà".
Mạnh Cẩn Chi đang chỉnh  đống gối ôm    lộn xộn  sofa,   liền mỉm :
"Được phu nhân coi trọng là vinh hạnh của cháu.  cũng  thể để  khác nghĩ rằng phu nhân  rõ ràng giữa công và tư ."
Anh cúi xuống, đặt  chiếc gối ngay ngắn.
Chất vải sơ mi trắng căng phẳng theo chiều dọc, những nếp gấp rõ nét ôm lấy vòng eo thon gọn, kéo xuống  là đôi chân dài, thẳng tắp  bọc trong quần tây.
"Hề Hề."
Cho đến khi  gọi,  mới nhận    thất thần  Mạnh Cẩn Chi.
Bà nhấp một ngụm , ánh mắt  chút suy tư  :
"Bao lâu  con   dạo phố? Để Cẩn Chi  cùng con một chuyến ."