Bắc Minh Thần bất đắc dĩ vui mừng, nắm c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch, khẽ thì thầm: "Tịch Nhi..."
Phật Tịch hồn qua, tươi với .
Bắc Minh Thần liền đỡ Phật Tịch dậy, khom xoa xoa đầu gối cho nàng, đó nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, sang Thái hậu đang nửa giường.
"Hoàng tổ mẫu, đây là Phật Tịch, nàng là vương phi của tôn nhi. Người còn nhớ nàng ?"
Phật Tịch mỉm , dịu dàng :
"Phật Tịch bái kiến Hoàng tổ mẫu, nguyện hoàng tổ mẫu sống lâu trăm tuổi."
Thái hậu khẽ gật đầu, ánh mắt chăm chú Phật Tịch. Bà từng gặp nàng hai , giờ trông nàng rạng rỡ và tự tin hơn nhiều.
Ánh mắt bà bàn tay hai đang nắm chặt, ngẩng đầu Bắc Minh Thần, thấy gương mặt tràn đầy dịu dàng, ánh mắt yêu thương nghiêng đầu nàng.
Thần Nhi động lòng , nhưng Phật Tịch là Hoàng thượng ban cho Thần Nhi, nàng thật lòng với Thần Nhi ?
"Phật Tịch, tên lắm, con gả cho Thần Nhi hai năm , chắc cũng phu thê đồng lòng. Ai gia mong con là trong sạch, xứng đáng với chữ Phật .
Phật Tịch nhướng mày.
[Thái hậu ý gì?]
[Xem thường ?]
Đương nhiên Bắc Minh Thần Thái hậu đang lo lắng điều gì, nắm c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch, kiên định : "Tôn nhi rõ lòng Tịch Nhi, hoàng tổ mẫu cần lo lắng, vẫn nên chú ý sức khỏe của hơn."
Thái hậu khẽ , giọng trêu ghẹo: "Được , ai gia xen chuyện đôi trẻ các con nữa."
Hoàng thượng thấy bây giờ đến lúc ông chen miệng, khẽ : "Mẫu hậu yên tâm, Thần Nhi và Phật Tịch vô cùng ân ái, trong triều nhiều hâm mộ."
Thái hậu gật đầu: "Vậy thì ..." Nói xong bà khẽ ho lên.
Bắc Minh Thần nhíu mày: "Hoàng tổ mẫu..."
Một bà tử nhanh chóng lên giúp Thái hậu thuận khí, khi thuận khí xong, bà tử cầm chén đưa đến mặt Thái hậu, Thái hậu nhấp một miếng để bà tử lui .
"Hoàng tổ mẫu." Bắc Minh Thần lo lắng bà, ánh mắt rời.
Một lát Thái hậu mới đỡ hơn, cố gắng : "Ai gia , Thần Nhi cần lo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-105-2-cac-con-nen-co-con-di.html.]
Sắc mặt Bắc Minh Thần trầm xuống, rõ ràng sức khỏe hoàng tổ mẫu thế chẳng giống bình thường chút nào.
Hoàng thượng cũng lo lắng lên khom hỏi: "Mẫu hậu cảm thấy thế nào? Thái y vẫn đang ở ngoài điện, cần truyền xem ?"
Thái hậu lắc đầu, giộng ôn hòa như chuyện với Bắc Minh Thần, lạnh lùng : "Không ."
Giọng của Bắc Minh Thần lạnh lùng: "Linh Phong, truyền bộ thái y."
Linh Phong cúi lĩnh mệnh: "Vâng..."
Phật Tịch đặt bàn tay rảnh lên tay Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần sang, sắc mặt khá hơn nhiều: "Ta ..."
Thái hậu sang Phật Tịch, đó ánh mắt dừng nơi bụng nàng: "Thần Nhi trở về từ chiến trường nhiều ngày nhỉ?"
Bắc Minh Thần gật đầu, giọng ôn hòa: "Bẩm hoàng tổ mẫu, hai tháng ."
Thái hậu dùng khăn che miệng ho khẽ, đó đặt khăn xuống, giọng yếu ớt: "Thần Nhi còn nhỏ nữa, đến lúc nên con ."
Sau khi Phật Tịch mở to mắt, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
[Ta đang hối con ?]
Bắc Minh Thần đáp: "Sẽ thôi..."
Thái hậu còn kịp thêm gì ho dữ dội, bà cúi đầu khom lấy khăn che miệng, cả chật vật.
Bắc Minh Thần định bước tới thì thấy Phật Tịch nhanh hơn một bước.
Nàng đỡ tay Thái hậu, tay vỗ nhẹ lưng giúp bà thuận khí.
Đột nhiên Thái hậu nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.
Phật Tịch nheo mắt nhưng rút tay về, chỉ thản nhiên buông tay khỏi cánh tay bà, để mặc Thái hậu nắm lấy tay .
Cả Thái hậu run rẩy, tiếng ho càng lúc càng lớn.
"Khụ khụ khụ..."
Bắc Minh Thần thấy rõ hành động của Thái hậu, tỏ vẻ lo lắng bước tới lưng Phật Tịch, khéo léo chắn tầm của Hoàng thượng, vẻ mặt lo lắng: "Hoàng tổ mẫu..."