Bắc Minh Thần thấy tiếng lòng của Phật Tịch, trong lòng run sợ một hồi, tay đang ôm eo Phật Tịch chậm rãi nhích lên.
Thân thể Phật Tịch dần cứng đờ, đó dám cử động, vẻ mặt đỏ bừng như quả táo chín.
Đột nhiên, Phật Tịch nắm tay đang sờ loạn của Bắc Minh Thần, nghiêng đầu, thẹn thùng : "Bắc... Bắc Minh Thần, chúng trở về phòng ."
Bắc Minh Thần lưu luyến ngẩng đầu lên, chằm chằm Phật Tịch đang thẹn thùng ko thôi, thỉnh thoảng Phật Tịch đang ngoài thư phòng, ánh mắt mờ mịt, mê ly.
"Không cần, trong thư phòng giường."
Hắn xong ôm Phật Tịch đặt lên giường, thể bao phủ lấy nàng.
Hai thị vệ canh gác ở cửa thư phòng tiếng thở dốc, đầu tiên là kinh ngạc, vương gia và vương phi đang gì ?
Đến khi âm thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng dồn dập, hai mới dần phản ứng , khi chấn động thì cùng cúi đầu xuống.
Âm thanh kéo dài đến tận khuya.
Linh Phong và Linh Tiêu đến ca, mặt hai đỏ đến tận mang tai, ánh nến sáng rực trong thư phòng, thấy bất kỳ tiếng động gì nữa, tỏ vẻ hiểu.
"Các ngươi ?"
Hai mím môi gì, khi thấy hai ca vội vàng bước nhanh ngoài.
"Thần thần bí bí." Linh Phong bóng dáng hai thị vệ giống như chạy trốn, nhíu mày .
Sau đó, y và Linh Tiêu ở cửa , đầu thư phòng, khẽ : "Đã muộn , vương gia còn ở trong thư phòng ?"
Linh Tiêu lắc đầu, nhưng vẫn trả lời Linh Phong: "Có lẽ chuyện bận rộn?"
Linh Phong phía : "Sao vương gia nỡ để vương phi cô đơn một ?"
Linh Tiêu xem thường Linh Phong, chế nhạo : "Cũng thể là vương gia quá cầm thú, vương phi đuổi ngoài."
Ánh mắt Linh Phong lóe lên ánh sáng, chỉ trong chớp mắt tưởng tượng vở kịch: "Ta cảm thấy lý."
Hai , thấy vẻ mỉa mai trong mắt đối phương.
"Ừm..."
Linh Tiêu và Linh Phong tiếng gào bất chợt giật , hoảng sợ , dường như vương phi cũng ở thư phòng ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-107-1-noi-ta-dang-ban-khong-khong-khong-noi-ta-khong-o-day.html.]
Giờ phút Phật Tịch vô cùng yếu ớt, cả mê man, trong đầu trống rỗng cố gắng mở mắt.
[Nếu như trời cao thể cho một cơ hội nữa, nhất định sẽ với một chữ chân thành.]
[Cút.]
Lúc nàng đang suy nghĩ, khóe mắt chảy xuống nước mắt hối hận, huhu : "Bắc Minh Thần, mệt mỏi quá."
Bắc Minh Thần khàn giọng đáp lời, cúi lau vệt nước mắt mặt Phật Tịch mới tiếp tục động tác.
Lúc trong lòng Phật Tịch chua xót, thật khó mà diễn tả thành lời.
Sáng sớm hôm .
Phật Tịch đang buồn ngủ díp mắt, mơ hồ cảm nhận ở xung quanh động tĩnh. Nàng mở mí mắt nặng nề, phát hiện giờ phút đang ở buồng trong của Thần Tịch Viện, vẫn kịp suy nghĩ gì cả bên cạnh tiếng đẩy cửa. Nàng đầu , đập mắt là Bắc Minh Thần tắm rửa xong .
Chỉ thấy Bắc Minh Thần mặc cầm y màu trắng, cổ áo thêu viền vàng, tóc ướt tùy ý rủ xuống, phối hợp với gương mặt vô cùng tuấn tú khiến Phật Tịch đến mức ngây dại.
Bắc Minh Thần đến cạnh nhuyễn tháp, thấy ánh mắt si mê của Phật Tịch, cong môi khẽ: "Thức dậy vương phi của ."
Phật Tịch tiếng gọi trêu ghẹo của Bắc Minh Thần, lúc mới phản ứng , vội dời mắt . Nàng mới cử động thấy cả đau đớn, mấp máy cánh môi khô khốc, giọng khàn khàn: "Sao cảm thấy ngủ bao lâu cả, trời sáng ."
Bắc Minh Thần gật đầu: "Vốn ngủ bao lâu cả."
Suýt chút nữa Phật Tịch ói máu.
Bắc Minh Thần đưa tay cầm một chiếc áo choàng rộng khoác lên Phật Tịch, ôm nàng về phía bể tắm.
Sau khi sửa soạn xong xuôi khỏi Thần Vương phủ, Phật Tịch xe ngựa ngáp một cái, mặt đầy vẻ mệt mỏi, thể mềm nhũn còn sức.
Bắc Minh Thần đưa tay kéo Phật Tịch qua, để đầu nàng tựa .
Phật Tịch lười biếng dựa Bắc Minh Thần, nương theo xe ngựa lắc lư, mí mắt của nàng như đang đánh .
"Ta mệt, ngủ, đến hoàng cung hãy gọi ."
Nàng xong đùi Bắc Minh Thần, nhắm mắt nghỉ ngơi,
"Khê Nhi, Khê Nhi..."