Phật Tịch xong biệt viện, vừa mấy bước đã thấy hai người Linh Tiêu, Linh Phong về phía nàng.
"Vương phi, đã xảy chuyện gì rồi?"
Phật Tịch về phía rước, vẻ mặt nghiêm túc: "Đêm nay có người yên phận, phái ám vệ vào cung bảo vệ vương gia, nói cho chàng biết đêm nay phải cẩn thận."
Hai người Linh Tiêu, Linh Phong nhìn , khí thế cả người đổi: "Vâng..."
Đột nhiên Phật Tịch dừng bước nữa: "Khoan đã..."
Linh Tiêu và Linh Phong lui xuống sắp xếp, giọng nói lại nhìn sang.
Phật Tịch ngước mắt nhìn một vòng Thần Vương phủ: "Nói với vương gia đừng xuất cung."
Linh Tiêu, Linh Phong cảm thấy khó hiểu, nếu vương gia thấy có người muốn ám sát vương phi, vậy chắc chắn sẽ về vương phủ trước. Nếu muốn ngài ấy xuất cung, nhiệm vụ này khó.
Phật Tịch về phía nơi xa, đáy mắt hiện lên vẻ suy tư. Từ lần trước khi nàng bị âm thầm đưa khỏi Thần Vương phủ, Bắc Minh Thần đã đổi thủ vệ trong Thần Vương phủ thành ám vệ nhất đẳng.
Sau khi nàng mang thai, Bắc Minh Thần càng bố trí Thần Vương phủ như thùng sắt, người ngoài khó mà vào.
Quan trọng nhất là, từ lần trước Hoàng thượng đặt bẫy mà xem, ông là người có lòng dạ rất sâu.
Hồi lâu mà Linh Tiêu và Linh Phong cũng thấy Phật Tịch chuyện, bọn họ ngẩng đầu khẽ hỏi thăm: "Vương phi?"
Phật Tịch dời mắt, nhưng suy nghĩ trong ánh mắt dừng lại, miệng vừa lẩm bẩm lại như hỏi thăm: "Nếu Bắc Minh Thần biết tin tức này, nhất ̣nh sẽ chạy về."
Linh Tiêu và Linh Phong vậy vội nhìn , chuyện này còn phải nói à, chắc chắn là như thé.
"Có tin tức gì? Để thử xem." Ở phía bọn họ vang lên giọng nói cà lơ phất phơ của Giản Triều.
Phật Tịch sang, thấy Giản Triều và Lam Thiên cùng đến, lạnh lùng nói: "Đêm nay có người muốn ám sát ."
Giản Triều ngừng phe phẩy quạt, rụt mắt lại nhìn sang: "Sao đại tẩu biết được?"
Lam Thiên vô cùng kinh ngạc, ở An Chuẩn quốc này, ai lại ngại mình sống quá dài đến Thần Vương phủ ám sát chứ?"
Phật Tịch lạnh lùng liếc nhìn Giản Triều: "Những chỉ muốn ám sát , có lẽ còn muốn ám sát Bắc Minh Thần." Phật Tịch nói xong cụp mắt suy nghĩ, miệng lẩm bẩm: "Hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm, bọn chúng sẽ khó tay, Thần Vương phủ cũng vậy."
Phật Tịch về phía trước mấy bước, đột nhiên ngẩng đầu lên về phía Linh Tiêu, giọng nói lo lắng.
"Linh Tiêu, mau tiến cung nói với vương gia, tối nay cho dù xảy chuyện gì cũng đừng xuất cung, cũng sẽ khỏi Thần Vương phủ."
Mặc dù Linh Tiêu vẫn mờ mịt, nhưng vương phi nói vậy lại trở nên sốt ruột, nhanh chóng đáp lời rồi lui xuống.
Một tay Giản Triều cầm cán quạt, bắt đầu gõ quạt theo nhịp, hồi lâu mới như bừng tỉnh .
"Những người sẽ cố ý tiết lộ chuyện này với đại ca, khi dẫn đại ca hoàng cung, nhân lúc ca ấy yếu ớt mệt mỏi giết chết. Mà đại tẩu thấy tin tức này, chắc chắn sẽ khỏi Thần Vương phủ, đến lúc đó..."
Phật Tịch khẽ gật đầu, bây giờ chỉ hi vọng Bắc Minh Thần ngoan ngoãn chút, đừng khỏi hoàng cung.
Ngay lúc Phật Tịch đang nghĩ cách, nàng bị tiếng gào của Giản Triều dọa, vội dời mắt nhìn qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-127-3-thai-hau-hoang.html.]
Giản Triều rụt người trốn ở phía , còn đưa tay đang cầm quạt chỉ vào lão hổ đang ung dung chạy đến.
"Lão, lão hổ, Thần Vương phủ lại có lão hổ?"
Phật Tịch nhìn Lam Thiên, thấy sắc mặt nàng ấy bình thản, lão hổ qua trước mặt nàng ấy cũng nhìn nàng ấy hề sợ. Trái lại, Giản Triều bị dọa liên tục kêu lên.
"A... Vậy mà các người nuôi hổ?"
Phật Tịch và Lam Thiên nhìn , rất bất đắc dĩ, cùng liếc nhìn Giản Triều với vẻ xem thường.
Màn đêm buông xuống, mọi người vây quanh Thần Tịch Viện, mà Phật Tịch lại cầm bút lông viết chữ.
Giản Triều và Lam Thiên nhìn hồi lâu cũng biết nàng viết gì.
Giản Triều hỏi: "Tẩu đang vẽ gì thế?"
Phật Tịch đặt bút lông xuống, chỉ vào một loạt chữ tiếng , giải thích nói: "I am here, ở đây."
"The left, bên trái."
"The right side, bên phải."
Mấy người mờ mịt: "Có ý gì?"
Phật Tịch cầm từng chồng giấy nhỏ : "Mọi người học qua đương nhiên biết, nhưng Bắc Minh Thần biết tiếng , đây là ám hiệu giữa và chàng."
Nàng suy nghĩ hồi lâu, vẫn tin kế hoạch tối nay lại đơn giản như vậy. Nàng đề phòng có bất trắc nên vẫn phải giữ lại ám hiệu.
Trời càng ngày càng tối, bên ngoài Thần Vương phủ vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đang sợ.
"Cạch..." Cửa lớn Thần Tịch Viện bị người mở , Tòng Tâm chạy vào trong phòng, mặt có vẻ hưng phấn.
"Vương phi, vương gia trở về."
Phật Tịch cất giấy , lời này đầu tiên là sững sờ, đó nở nụ cười. Không biết , khi Bắc Minh Thần trở về thì nàng rất yên tâm.
Nàng mỉm cười nhanh chân , Lam Thiên ở phía hô: "Vương phi chậm chút."
Phật Tịch khỏi phòng, đối mặt với Bắc Minh Thần ở cách đó xa.
Bắc Minh Thần cười nhạt, khẽ mấp máy môi: "Tịch Nhi..."
Con ngươi của Phật Tịch co rụt lại, nhưng vẻ mặt đổi. Đây phải là Bắc Minh Thần, mặc dù y và Bắc Minh Thần giống , nhưng nàng vẫn cảm nhận được người này phải Bắc Minh Thần.