Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 128.2: Mọi thứ của Bắc Minh Thần vốn nên thuộc về ta
Cập nhật lúc: 2025-10-22 01:21:47
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phật Tịch cong môi mỉm cười, chỉ vào lão hổ mà nói: "Linh Tiêu, thả lão hổ , muốn để lão hổ c.ắ.n c.h.ế.t Giản Triều."
Ít nhiều gì Giản Triều cũng sợ lão hổ, khi liếc mắt nhìn Phật Tịch vội chạy về phía trước: "Ta nói tẩu biết, nam nhân đấu với nữ nhân. Chờ chuẩn bị sẵn sàng sẽ ́i chiến với tẩu, tẩu chờ đó."
Nói xong, kéo mấy người Lam Thiên, Linh Tiêu khỏi Thần Tịch Viện.
Tiếng đóng cửa Thần Tịch Viện vang lên, trong nội viện trở nên im ắng, chỉ có lão hổ chậm ̃i quanh.
Bắc Minh Thần siết chặt nắm đấm, sợ con hổ sẽ xông đến cắn mình. Y nhìn Phật Tịch ở trước mặt, lên mấy bước đến trước mặt nàng: "Tịch Nhi..."
Phật Tịch , vui vẻ nói: "Vương gia..."
Bắc Minh Thần đưa tay muốn xoa mặt nàng: "Tịch Nhi, còn sớm nữa, chúng vào nghỉ ngơi thôi."
Phật Tịch nhìn thấy tay sắp chạm mặt mình, nàng người chỉ vào lão hổ đang xung quanh.
"Ngươi ngoan ngoãn giữ ở cửa cho , cho bất kỳ ai vào biết ?"
Lão hổ vờ như thấy, tiếp tục xung quanh.
Thiết Trụ khó chịu, chạy như bay đến đ.â.m vào người lão hổ: "Gâu gâu... Có lời Tịch tỷ nói ?"
Phật Tịch ngước mắt, nàng ngờ hôm nay Thiết Trụ cho nàng mặt mũi như thế.
"Thiết Trụ, qua đây."
Thiết Trụ chạy lên trước: "Gâu gâu... Sao thế?"
Phật Tịch xoay sờ đầu Thiết Trụ, ngửa đầu nhìn Bắc Minh Thần: "Vương gia, Thiết Trụ càng ngày càng ngoan."
Bắc Minh Thần gật đầu, mặc dù dời bước chân nhưng thể ngửa , y ghét nhất chính là sủng vật.
Phật Tịch thấy, cúi đầu cong môi nở nụ cười mỉa, níu lỗ tai Thiết Trụ vào trong.
Thiết Trụ vội vàng đuổi theo, miệng còn lải nhải: "Gâu gâu... Lỗ tai lỗ tai... Nắm chặt sắp rơi rồi."
Đi buồng trong, Phật Tịch thả Thiết Trụ , nhìn chằm chằm khí thế nói: "Ngươi an phận một chút, nếu nể tình người biểu hiện tốt thì đã để ngươi chết cóng bên ngoài rồi."
Bắc Minh Thần chạy vào trong phòng, đóng cửa lại, nhìn lướt qua cảnh bên trong, lại nhìn Thiết Trụ và Phật Tịch, đến trước bàn ngồi xuống.
"Tịch Nhi muốn để con chó này nghỉ ngơi trong phòng của chúng ?"
Phật Tịch vuốt đầu Thiết Trụ, qua ngồi xuống, đưa tay rót nước, tùy ý nói.
"Đúng thế, mấy hôm nay chàng ở đây đều là Thiết Trụ ở cạnh , đã quen rồi."
Bắc Minh Thần chống tay lên bàn, cụp mắt xuống: "Tối nay có ở cạnh nàng, để con chó ngoài ."
Phật Tịch mím môi cười cười, bưng nước trà đến trước mặt Bắc Minh Thần, đưa chén trà qua, thuận thế cúi đầu quan sát kỹ gương mặt y.
Bắc Minh Thần mất tự nhiên, lát mới nhận chén trà: "Sao vậy?"
Phật Tịch nhìn hồi lâu nhưng nhìn thấy mặt y có dấu vết gì, nhưng nàng xem phim trong TV thấy dán lên mặt, chắc là nghiêng đầu mới thấy. Đôi mắt như chim ưng của nàng nhìn qua gò má y, ở góc mặt cũng có bất kỳ dấu vết gì.
Phật Tịch nói bên tai Bắc Minh Thần: "Không có gì, mấy ngày gặp, rất nhớ phu quân của ."
Bắc Minh Thần vậy muốn đưa tay ôm Phật Tịch vào lòng, đồng thời nói: "Chẳng phải đang ở trước mặt nàng à? Còn muốn gì nữa?"
Phật Tịch vội lùi hai bước, cầm trà trong tay: "Đêm nay chàng về hoàng cung à?"
Bắc Minh Thần khẽ ừm: "Đêm nay ở cạnh nàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-128-2-moi-thu-cua-bac-minh-than-von-nen-thuoc-ve-ta.html.]
"Ừm."
Hai nói gì, đều cụp mắt biết đang suy nghĩ gì.
Hồi lâu , Bắc Minh Thần đứng lên: "Nghỉ ngơi ..."
Phật Tịch đặt chén xuống về phía giường, tập trung cảm nhận động ́c của Bắc Minh Thần ở lưng.
Bắc Minh Thần cụp mắt nhìn Phật Tịch ở trước mặt, trong lòng suy nghĩ nên làm thế nào để đưa nữ nhân này khỏi Thần Vương phủ.
Trong ngoài Thần Vương phủ đều canh gác nghiêm ngặt, nếu như muốn dẫn nàng thì thể gây nên động tĩnh quá lớn, hoặc phải khiến nàng cam tâm tình nguyện rời cùng y.
Bắc Minh Thần nghĩ vậy, y lên kế hoạch, mấy bước đến gần Phật Tịch, đưa tay muốn vòng qua eo thon của nàng, thuận thế vùi đầu vào cổ nàng.
Vừa rồi mặt Phật Tịch vẫn còn vẻ xinh đẹp, nhưng giây sắc mặt đã trở nên u ám, trong đôi mắt đẹp đầy sát khí, nhanh chóng xoay người giơ chưởng bổ về phía gáy của y.
Ở cổ Bắc Minh Thần truyền đến cảm giác nhoi nhói, y đưa tay đặt lên cổ mình, ngẩng đầu đổi sắc mặt, còn vẻ ôn hòa như ban nãy. Con ngươi lạnh lẽo sắc bén đầy sát khí nhìn chằm chằm Phật Tịch.
Y cười với vẻ hứng thú: "Ta cảm thấy rất hứng thú, ngươi nhìn được. Theo được biết, và hắn trông y hệt ."
Phật Tịch ngước mắt, sát ý trong mắt càng sâu: "Vì ngươi phải chàng."
Bắc Minh Thần bật cười, giọng chế giễu: "Tình yêu thế này thật khiến người ngưỡng mộ."
Thiết Trụ thấy hai người có vẻ khác lạ, nhưng nó biết khác lạ ở . Nó sợ mình bị thương, bây giờ chỉ muốn chạy trốn khỏi căn phòng này, nhưng cửa phòng đã đóng kín nó mở được, chỉ có thể dùng móng vuốt cào cửa.
Phật Tịch cảnh giác nhìn Bắc Minh Thần, nghĩ đến chuyện gì đó dò hỏi: "Tối nay các ngươi có kế hoạch gì, chỉ dựa vào một mình ngươi, vốn có cao thủ tấn công à?"
Bắc Minh Thần đưa tay cởi áo bào buộc người, để lộ cơ bắp cường tráng, gương mặt tuấn mỹ giống như Bắc Minh Thần đập vào mắt Phật Tịch.
"Cao thủ tấn công? Ha ha..."
"Bên cạnh Bắc Minh Thần tụ họp đầy cao thủ, Thần Vương phủ này như thùng sắt, chỉ cần mình tốn bao nhiêu sức lực đã vào Thần Vương phủ này, cần gì vẽ vời thêm chuyện, phí công chôn vùi mạng những người ?"
Phật Tịch y nói vậy, nhìn y cởi y phục, lui lại mấy bước lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Bắc Minh Thần , nụ cười điên cuồng: "Tịch Nhi, ngươi là nữ nhân Bắc Minh Thần yêu nhất." Nói xong y muốn xông lên: "Chẳng phải ngươi đã m.a.n.g t.h.a.i à? Chẳng lẽ ngươi biết muốn làm gì ngươi ?"
"Cút ."
Trong thoáng chốc, sắc mặt của Phật Tịch để nên lạnh lẽo, nàng hừ một tiếng đó nắm chặt tay chuẩn bị đòn bất cứ lúc nào.
Bắc Minh Thần thèm để ý đến sự đe dọa của Phật Tịch, y thấy Phật Tịch chỉ là đang kéo dài thời gian mà thôi.
"Ngươi cần câu giờ, người ngươi phái vốn thể vào cung được. Bắc Minh Thần đang ở trong linh đường tịnh tâm giữ đạo hiếu cho hoàng tổ mẫu của hắn rồi."
Y nhìn chằm chằm Phật Tịch, trong mắt hiện lên vẻ hứng thú: "Ta rất bội phục ngươi, rất ít người biết kế hoạch của chúng ngày hôm nay. Ngay cả người mà Bắc Minh Thần sắp xếp cũng biết được, mà ngươi lại biết."
Y nói xong, ánh mắt đổi, bước vọt qua muốn ép sát, đưa tay kéo thắt lưng Phật Tịch: "Mọi thứ của Bắc Minh Thần vốn nên thuộc về ."
Phật Tịch giơ chân đá lên, đó người chưởng đánh lên mặt y: "Ngươi là cái thá gì, chỉ là đồ giả mạo phu quân mà thôi, cũng xứng tranh với chàng ."