Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 136.3: Mua binh khí

Cập nhật lúc: 2025-11-22 05:46:06
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Y vừa nói xong, nhanh chóng phe phẩy quạt, một chiếc phi tiêu va chạm với cây quạt phát tiếng "Ting", đó rơi xuống đất.

Giản Triều đầu nhìn lại, Bắc Minh Thần nhìn y với ánh mắt cảnh cáo. Y hậm  hực dời mắt, mở lời nói: "Lam Thiên, nàng nhìn thanh chủy thủ này , cảm thấy rất thích hợp với nàng."

"Ừm, rất đẹp."

Phật Tịch lên , thấy Bắc Minh Thần buông tay, đẩy hắn : "Nhanh thả , đừng làm phiền."

Sau khi tránh khỏi, ánh mắt nàng lấp lánh, nhánh tay cầm lấy roi bạc, thuận thế vung xuống mặt đất.

Tiếng xoạt vang lên, trái tim của Bắc Minh Thần sắp dâng lên cổ họng, chỉ thấy một tay hắn bảo vệ Phật Tịch, một tay chuẩn bị sẵn sàng. Nếu Phật Tịch cẩn thận quật roi lên người mình thì hắn có thể ngăn lại.

Phật Tịch xem thường, từ khi nàng m.a.n.g t.h.a.i thì Bắc Minh Thần vô cùng cẩn thận, nàng cảm thấy Bắc Minh Thần bị chứng lo lắng trước sinh nhỉ.

Nàng nghĩ vậy lại dùng sức quật roi muốn thử xem thế nào.

Bắc Minh Thần mở to hai mắt, thốt : "Tiểu tổ tông của , nàng chậm một chút."

Đám người ở đây vậy đều nhìn sang, mím môi nín cười.

Phật Tịch cũng nhìn sang, đột nhiên nàng cảm thấy Bắc Minh Thần thật đáng thương. Được rồi, nể tình Bắc Minh Thần đáng thương như thế, nàng nhìn xong sẽ .

[Ta nhìn thêm cái khác rồi chúng .]

"Chưởng quỹ, nếu thích roi bạc này thì có thể đổi cái khác ?"

Chưởng quỹ há miệng, khi thấy ánh mắt của Bắc Minh Thần thì đổi lời nói: "Phu nhân, người xé thẻ roi đã."

Phật Tịch cúi đầu , xé thẻ roi bạc: "Rồi..."

Chưởng quỹ : "Thật ngại quá, tất cả binh khí khi đã bị hư hỏng sẽ được đổi trả."

"Con mẹ nó." Phật Tịch kinh ngạc về phía chưởng quỹ, trêu ghẹo nói: "Đại thúc, ngài mặt dày như vậy phu nhân có biết ?"

Chưởng quỹ cười khẽ.

Bắc Minh Thần về phía Bắc Minh Vũ: "Chọn xong ?"

Bắc Minh Vũ vội cầm lấy một thanh trường kiếm, ngoan ngoãn chạy đến đặt kiếm quầy: "Xong rồi..."

Giản Triều đặt d.a.o găm ở quầy, chỉ vào Bắc Minh Thần nói: "Tính chung ."

Bắc Minh Thần nhiều, bây giờ hắn chỉ muốn mau chóng đưa Phật Tịch rời khỏi nơi này, vội móc ngân phiếu đặt lên quầy, ôm nàng ngoài.

Trên xe ngựa, Bắc Minh Thần dè dặt nhìn lén Phật Tịch, đưa tay sờ mũi, chột dạ nói: "Khê Nhi, nàng tức giận à?"

Phật Tịch ngước mắt, ánh mắt mờ mịt: "Không có, chỉ là buồn ngủ."

Bắc Minh Thần thở dài một , khẽ vỗ lưng nàng: "Ngủ ..."

"Ừm."

Sau đó mấy ngày, Bắc Minh Thần sắp xếp hết mọi việc trong An Chuẩn quốc, đó thu dọn hành lý chuẩn bị xuất phát Nam Đồng quốc.

Phật Tịch biệt viện, phân phát hết sủng vật ngoài. Cho đến hoàng cung một phần, ngoài cung một phàn, chủ yếu là theo dõi Hoàng thượng và Thái tử, thêm những đại thần có tính toán .

Sau khi sắp xếp xong, nàng khỏi biệt viện, nhớ chuyện gì đó lại về.

Vừa đẩy cửa , chỉ thấy Thiết Trụ chạy loạn khắp nơi như phát điên, dáng vẻ hưng phấn thôi.

"Gâu gâu... Hôm nay là ngày lành tháng tốt, này ngày nào cũng tốt lành."

"Gâu gâu... Sau này trong Thần Vương phủ do Thiết Trụ ̣nh đoạt, những con vật cấp thấp như các ngươi phải thần phục ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-136-3-mua-binh-khi.html.]

"Gâu gâu... Hôm nay Thiết Trụ vui vẻ, Thiết Trụ... Tịch tỷ..."

Phật Tịch khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói: "Vui vẻ quá nhỉ."

Thiết Trụ lùi lại: "Gâu gâu.... Ta đang tập luyện tiết mục, ̣nh đợi tỷ về sẽ diễn phim hoạt hình cho tỷ xem, chẳng phải tỷ nói đã lâu xem phim hoạt hình à."

Phật Tịch cười lạnh: "Ta cảm thấy cần phải diễn tiết mục giết chó sớm hơn."

Bỗng nhiên Thiết Trụ quỳ chân trước xuống đất: "Thiết Trụ sai rồi, Thiết Trụ dám nữa."

Phật Tịch lên phía trước nắm lỗ tai của Thiết Trụ: "Ta nói cho ngươi biết, ngươi cẩn thận cho , cẩn thận trở về hầm thịt chó ăn."

"Gâu gâu... Lỗ tai, lỗ tai."

"Hừ." Phật Tịch hừ lạnh một tiếng, xoay lỗ tai Thiết Trụ 180 độ, đó mới buông tay khỏi biệt viện.

Vào lúc xuất phát, Thiết Trụ vì cuộc sống hạnh phúc này của nó, có vẻ nỡ, mắt ch.ó rưng rưng tiễn Phật Tịch lên xe ngựa.

"Gâu gâu... Tịch tỷ, Thiết Trụ nỡ bỏ tỷ."

Phật Tịch ló đầu nhìn Thiết Trụ một vòng: "Được rồi, trở về , đừng làm loạn nữa."

"Gâu gâu... Tịch tỷ yên tâm, ̣m biệt Tịch tỷ." 

Phật Tịch rụt đầu lại: "Lạnh quá..."

Bắc Minh Thần kéo Phật Tịch vào lòng, cầm chăn đắp cho nàng.

Phật Tịch nhìn qua: "Bây giờ chúng sẽ tụ họp với đại quân à?"

"Đúng."

Xe ngựa liên tục xóc nảy, Phật Tịch dựa vào lòng Bắc Minh Thần ngủ thiếp . Khi nàng thức dậy đã phát hiện mình nằm trong phòng, bên cạnh thấy bóng dáng của Bắc Minh Thần nữa.

Phật Tịch ngồi dậy vừa muốn xuống giường, mở cửa phòng , Bắc Minh Thần bưng thức ăn đến.

"Dậy rồi à..."

Phật Tịch khẽ ừm: "Chúng đã đến rồi?"

Bắc Minh Thần đặt cháo lên bàn, qua mang giày cho Phật Tịch: "Vẫn còn ở trong ̣a phận An Chuẩn quốc."

Phật Tịch ồ một tiếng: "Vậy mấy ngày nữa mới đến được Nam Đồng quốc."

Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch đến trước bàn ngồi xuống: "Ừm, chúng ăn cơm trước đã."

"Ừm."

Sau khi ăn cơm xong, dưới sự giám sát của Bắc Minh Thần, Phật Tịch dẹp tâm tư ngoài, ngoan ngoãn lên giường ngủ.

Xe ngựa mấy hôm, nếu Phật Tịch ngủ xe ngựa cũng ngủ ở khách điếm, lại thêm thời gian nôn ́n, trong lòng nàng sốt ruột, cả người bực bội.

Lam Thiên bắt mạch cho Phật Tịch xong, nhíu mày nói: "Vương phi, ngươi có tâm sự gì có thể nói với vương gia, giấu trong lòng tốt."

Phật Tịch gật đầu, mấy hôm nay Bắc Minh Thần bề bộn nhiều việc, hắn phải đảm bảo lần này Nam Đồng quốc sẽ giải quyết hết tất cả phiền phức, còn phải đảm bảo mọi người an toàn.

Sao nàng có thể nhẫn tâm gây thêm phiền phức cho hắn chứ.

 

Loading...