Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 137.2: Nhạc mẫu của chàng quản ta rất nghiêm ngặt
Cập nhật lúc: 2025-11-24 13:02:48
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phật Tịch nghiêng đầu, nàng có thể cảm giác được Bắc Minh Thần cứng đờ. Nàng biết vì Bắc Minh Thần lại hỏi như vậy, nhưng khi nhìn thấy đáy mắt hắn có vẻ sợ hãi, nàng vội mở miệng.
"Không có, nhạc mẫu của chàng quản rất nghiêm ngặt, cho yêu đường gì cả, nói gì mà một chân mệnh thiên t.ử chỉ thuộc về sẽ xuất hiện."
Bắc Minh Thần cười, cười phóng khoáng, nhưng tiếng lòng của Phật Tịch nói rõ chồng của nàng, còn gì mà nàng muốn chọn Lý Bạch.
Đã nói đến đây, nhất ̣nh hắn phải hỏi rõ ̀ng, thì hắn ăn ngon ngủ yên. Hắn nuốt nước bọt nói: "Vừa rồi ở ngoài phòng."
Phật Tịch ngước mắt lên tỏ ý nàng hiểu: "Ở ngoài phòng thì ?" Rồi nghĩ đến chuyện gì đó, dáng vẻ như bừng tỉnh.
Bắc Minh Thần gật đầu: "Nói cho biết được ?"
Phật Tịch cười khẽ, cong môi: "Ta ở một mình quá buồn chán, Lam Thiên sợ buồn bực quá thôi. Chàng đừng lo lắng, ."
Bắc Minh Thần vậy lắc đầu: "Không chỉ chừng , cũng được tiếng lòng của nàng."
Lần này Phật Tịch thật sự buồn bực: "Tiếng lòng? Ta hát à?"
Bắc Minh Thần nhíu mày, nhìn Phật Tịch nói: "Nàng nói nếu như có thể làm lại, nàng muốn chọn Lý Bạch, còn chồng gì đó..."
Phật Tịch suy nghĩ một lúc, nghĩ nghĩ bật cười ha ha. Chỉ thấy nàng đưa tay nâng gương mặt của Bắc Minh Thần, yêu kiều nói: "Có phải chàng ghen ?"
Bắc Minh Thần gật đầu: "Đúng vậy, rõ ̀ng nàng nói chỉ tiếp nhận chế độ một vợ một chồng, nhưng nàng lại có chồng ở nơi khác, vậy là gì chứ?"
Bắc Minh Thần càng nói càng tỏ vẻ đáng thương, Phật Tịch thấy vậy trong lòng ngọt ngào. Nàng vừa ̣nh mở miệng giải thích, chợt đổi cách nói.
"Ở nơi này của chàng đều là chế độ đa thê..."
"Ai nói, nơi cũng có chế độ một vợ một chồng, chỉ là có thể nạp rất nhiều thiếp, nhưng chỉ có một chính thê."
Bắc Minh Thần ngắt lời Phật Tịch, nói đến đây, trong ánh mắt hắn đầy vẻ yêu thương giống như lấp lánh ánh . Bóng dáng của Phật Tịch cũng ẩn hiện trong đó.
"Từ xưa đến nay khi cưới thê tử đều là tam thư lục lễ, cưới hỏi đàng hoàng, cuối cùng là kiệu ́m người khiêng vào cửa chính."
Bắc Minh Thần nói xong, trong lòng trong mắt đều mang ý cười, lời nói cũng có vẻ vô cùng hạnh phúc: "Đó chính là thê tử cả đời."
Trong lòng Phật Tịch vô cùng ấm áp, rất cảm động, vờ muốn hôn Bắc Minh Thần. vào lúc sắp hôn, đầu của nàng lại bị Bắc Minh Thần giữ lại.
"Nàng còn trả lời câu hỏi của ."
Bắc Minh Thần đẩy Phật Tịch xa một chút, ánh mắt nhìn nàng chăm chú: "Nếu như câu trả lời của nàng làm hài lòng. vậy cuộc sống này của nàng đáng lo đó!"
Phật Tịch chớp đôi mắt hoa đào, trong mắt lóe lên ánh sáng, kích động hưng phấn nói: "Chàng muốn nhốt vào phòng tối à? Ôi trời, kích thích quá!"
Bắc Minh Thần rất bất đắc dĩ đỡ trán, hắn bị Khê Nhi chỉnh, còn cách nào khác.
"Mau giải thích ."
Phật Tịch cười hì hì: "Chàng suy nghĩ nhiều rồi, những câu đó là lời bài hát thôi. Lý Bạch là nhà thơ thời Đường, về phần chồng, ừm... Đó là nhân vật ảo, bây giờ chồng của là chàng mà."
Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch từ xuống dưới, nàng chỉ thiếu viết hai chữ chân thành lên mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-137-2-nhac-mau-cua-chang-quan-ta-rat-nghiem-ngat.html.]
"Ta tin nàng, nhưng nàng phải hứa này được nghĩ đến những người khác nữa."
"Ta hứa..."
Bắc Minh Thần rất hài lòng với thái độ của Phật Tịch, hắn ôm nàng vào lòng hôn nhẹ.
Một lát , Bắc Minh Thần nỡ ngẩng đầu lên, ánh mắt có tiêu cự thể hiện rõ sự mê ly. Hai tay của hắn vuốt ve gương mặt Phật Tịch, thở nặng nề.
Hắn nhắm mắt khiến mình bình tĩnh lại, một lát mới mở mắt , hít sâu một : "Ta dẫn nàng đến ̀nh viện giải sầu một chút."
Hắn nói xong kéo Phật Tịch khỏi lồng ngực mình, đứng lên cất bước vào buồng trong, lấy áo choàng khoác lên người nàng.
Phật Tịch nhìn Bắc Minh Thần giúp nàng buộc dây áo choàng, mặt nở nụ cười hạnh phúc. Nàng ôm eo Bắc Minh Thần lần nữa, đầu tựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn, giọng nói dịu dàng.
"Ta sắp bị chàng chiều hư rồi."
Bắc Minh Thần vậy trong lòng run lên, rung động hắn vừa kìm nén lại bùng lên. Hắn nhắm mắt lại thở dài một .
Phật Tịch ngẩng đầu lên, khó hiểu: "Sao thế?"
Bắc Minh Thần mở to mắt cười cười, trong mắt đầy vẻ dịu dàng, cúi đầu khẽ hôn trán Phật Tịch, giọng nói đầy vẻ trìu mến.
"Sau này... Ta sẽ càng sủng nàng hơn."
Không biết Phật Tịch lời này lại cảm thấy mùi nguy hiểm. Nàng chớp mắt nhìn Bắc Minh Thần, nhưng vẻ mặt hắn vô cùng đoan chính, Phật Tịch cảm thấy có lẽ mình suy nghĩ nhiều rồi.
Nàng cười gật đầu nói: "Ừm..."
Cả người Bắc Minh Thần hiện lên sự vui vẻ, nắm tay Phật Tịch khỏi phòng. Trong sảnh đường, mọi người thấy giọng nói đều nhìn qua.
"Vương phi, vương gia."
Phật Tịch đầu , thấy Bắc Minh Vũ đang cúi đầu biết suy nghĩ chuyện gì.
Bắc Minh Vũ tiếng đầu nhìn sang, khi nhìn thấy Phật Tịch vẻ buồn bã tan biến hoàn toàn.
Giản Triều phe phẩy quạt, trêu ghẹo nói: "Rốt cuộc tẩu đã khỏi phòng rồi, đệ còn tưởng Bắc Minh Thần giam cầm tẩu trong phòng chứ?"
Phật Tịch liếc mắt, qua ngồi xuống."
"Bắc Minh Thần tốt như vậy, chàng ấy giam lỏng được." Nàng nói xong nhìn Bắc Minh Thần, ánh mắt lấp lánh: "Đúng ?"
Bắc Minh Thần hề do dự, nói: "Đúng..."
Giản Triều tin Bắc Minh Thần, cố nén nụ cười xấu xa, xoay quạt trong tay.
"Có mấy người có bản lĩnh nói dối chớp mắt càng lúc càng thuần thục."