Bắc Minh Thần rót nước trà, ánh mắt âm trầm nhìn lướt qua Giản Triều, giống như chỉ cần y nói thêm câu nữa thì thế giới này sẽ chứa chấp y.
Sắc mặt Giản Triều cứng đờ, chậm ̃i dời cây quạt chặn trước mặt mình.
Phật Tịch chú ý đến, nhận chén trà Bắc Minh Thần đưa qua uống một hớp, lại nhìn Bắc Minh Vũ ở cạnh mình.
"Mấy hôm nay đệ đang làm gì? Có mệt ?"
Bắc Minh Vũ lắc đầu: "Chỉ vài việc nhỏ, mệt."
Phật Tịch ồ một tiếng, lại nhìn Bắc Minh Thần: "Chúng còn đợi ở biên giới bao lâu nữa?"
"Hai ba ngày."
Phật Tịch gật đầu, khẽ thở dài một .
Giản Triều thấy tiếng thở dài của nàng, trong phút chốc như được tiếp đầy máu. Y đặt quạt xuống, nâng chung trà lên nhìn Phật Tịch.
"Đại tẩu cảm thấy buồn chán à?"
Phật Tịch cũng nâng chung trà lên: "Không phải nhàm chán bình thường, là vô cùng nhàm chán!"
Lam Thiên cười dịu dàng: "Tòa nhà được bao vây có khe hở, vương phi có thể lại trong ̀nh viện, vẫn nên thả lỏng tâm trạng một chút."
Bắc Minh Vũ mấy người trò chuyện, chợt nhìn về phía Phật Tịch. Đại tẩu ở trong tòa nhà này tâm trạng vui à? Thảo nào mấy hôm nay nàng thích ngoài gặp ai cả.
Giản Triều mở miệng chuyện, giọng điệu có vẻ thăm dò: "Ừm, ngày mai đệ và Nhị ca biên quan dò xét, cạnh bên là Lăng Khê Quốc, để đại tẩu theo bọn đệ giải sầu nhé?"
Phật Tịch vậy ánh mắt lấp lánh ánh sáng, ánh mắt đầy vẻ khen ngợi nhìn Giản Triều, đó lại dè dặt nhìn Bắc Minh Thần, thấy hắn nhíu mày giống như đang tính toán, khẽ hỏi: "Ta có thể cùng bọn họ ?"
Lúc này Bắc Minh Vũ mở miệng nói chuyện: "Đại ca, đệ sẽ bảo vệ đại tẩu thật tốt."
Bắc Minh Thần nhìn lướt qua đám người, nhìn Phật Tịch có vẻ vô cùng mong chờ, hắn muốn từ chối nàng, sợ rằng Khê Nhi buồn bực đến phát điên.
"Ừm, nhưng nhất ̣nh phải chú ý an toàn, sẽ sớm qua tìm mọi người."
Phật Tịch thở dài một , sự lo lắng trong lòng như tan biến, vào đó là vui vẻ.
Ngồi một lát, Bắc Minh Thần dẫn Phật Tịch trở về phòng, rửa mặt xong hai người lên giường nghỉ ngơi.
Bắc Minh Thần liên tục lải nhải lẩm bẩm dặn dò Phật Tịch, ban đầu nàng còn gật đầu đồng ý, đó đầu nàng muốn nổ tung, nhưng Bắc Minh Thần có ý muốn dừng lại.
Phật Tịch bất đắc dĩ đưa tay đặt lên vai Bắc Minh Thần, ngửa đầu hôn lên môi hắn.
Bắc Minh Thần sửng sốt, chợt đảo khách thành chủ.
Một lát ,
Bắc Minh Thần lưu luyến rời ngẩng đầu lên, chỉnh lại áo yếm của Phật Tịch, ôm nàng vào lòng lần nữa, giọng nói khàn khàn: "Ngủ ..."
Giờ phút này trong đầu Phật Tịch choáng váng, chỉ biết khẽ ừm.
Sau khi Phật Tịch ngủ say, Bắc Minh Thần lặng lẽ rời giường, tắm rửa xong rời khỏi phòng.
Mãi cho đến sáng hôm , trong đầu Giản Triều và Bắc Minh Vũ còn quanh quẩn lời dặn dò, cảnh báo, và uy hiếp của Bắc Minh Thần.
Giản Triều nhìn Bắc Minh Thần đưa Phật Tịch đến trước mặt mình, bây giờ y chỉ muốn nói một câu có thể lui về ?
Hắn tiếp tục lải nhải nhiều lời nữa.
Linh Tiêu và Linh Phong đã chuẩn bị xong, cầm áo giáp của Bắc Minh Thần chờ ở một bên: "Vương gia..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-137-3-nhac-mau-cua-chang-quan-ta-rat-nghiem-ngat.html.]
Bắc Minh Thần xoa đầu Phật Tịch: "Ngoan nhé."
Phật Tịch gật đầu: "Ta biết..."
Bắc Minh Thần thả Phật Tịch , nhận đồ trong tay Linh Tiêu: "Hai người các ngươi theo bên cạnh vương phi."
Linh Tiêu, Linh Phong hành lễ: "Vâng..."
Phật Tịch nhìn dáng vẻ lo lắng của Bắc Minh Thần, nàng muốn nói mình cũng được.
"Bắc Minh Thần..."
Bắc Minh Thần ngừng nhìn qua.
Phật Tịch : "Hay chờ chàng ở đây nhé?"
Bắc Minh Thần cũng : "Đi , sẽ mau chóng lại tìm nàng."
"Ừm..."
Sau khi Bắc Minh Thần , Giản Triều và Bắc Minh Vũ một trái một bảo vệ bên cạnh Phật Tịch. Hai người Linh Tiêu, Linh Phong theo sát phía , phía tăng thêm nhiều cao thủ ám vệ.
Giản Triều chế giễu nói: "Đêm qua chúng bị Bắc Minh Thần hành hạ hơn nửa đêm."
Phật Tịch ôm ngực: "Tiểu Vũ, lên đánh y."
Bắc Minh Vũ "Ha ha" một tiếng.
Phật Tịch vỗ đầu Bắc Minh Vũ: "Cười lên rất đẹp, trẻ con đừng nghiêm mặt cả ngày."
Giản Triều nén cười: "Theo đệ biết, hình như ca ấy lớn hơn tẩu mấy tuổi?"
Còn đợi Phật Tịch đáp lời, Bắc Minh Vũ đã rút kiếm khỏi vỏ chỉ về phía Giản Triều. Giản Triều cầm quạt ngăn lại đó vọt cửa.
"Đi nhanh một chút."
Trên xe ngựa, Phật Tịch vén rèm cửa lên nhìn hồi lâu, nụ cười mặt từng tan biến.
Bắc Minh Vũ trông cũng rất vui vẻ.
Giản Triều lại tỏ ghét bỏ: "Đừng làm như gái quê mới vào thành được ? Mất mặt quá."
Phật Tịch thả rèm xuống, khó chịu nhìn sang: "Ta cảm thấy đệ có thể âm thầm qua đời đó mới làm tất cả kinh ngạc."
Giản Triều xem thường: "Đệ muốn sống lâu trăm tuổi, đệ còn muốn tìm người chăm sóc, để nàng và đệ sống lâu trăm tuổi."
Phật Tịch ngắt lời: "Chỉ cần đệ chết đủ nhanh thì đừng hòng nghĩ đến chuyện chăm sóc."
Giản Triều ̣n lời, nhìn lướt qua Phật Tịch, lại nhìn bụng nàng, kinh ngạc nói: "Tẩu nói xem hai người mới sinh được một đứa bé, nói cách khác một trăm người mới sinh được năm mươi đứa bé, nhưng số lượng người càng ngày càng nhiều?"
Phật Tịch nhìn Giản Triều như kẻ ngốc: "Ai quy ̣nh chỉ có thể sinh một đứa bé? Còn nữa, khi sinh con xong muốn sống đến già được à?"