Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 138.1: Rơi xuống vách núi

Cập nhật lúc: 2025-11-26 13:36:50
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giản Triều bị ̣n lời, há miệng hơn nửa ngày nhưng sửng sốt nói được câu nào.

Khóe môi Bắc Minh Vũ cong lên ý cười, y muốn biết đại ca lại thích đại tẩu.

Giản Triều nghĩ rằng Bắc Minh Vũ đang cười nhạo mình, dời mắt nhìn lại, khẽ ho một tiếng rồi nói: "Nhị ca, ca hư rồi đó, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, cuối cùng ca sẽ trở thành người mình ghét nhất thôi."

Phật Tịch nhíu mày, đưa tay che miệng khẽ nói với Bắc Minh Vũ một câu.

Bắc Minh Vũ xong cong môi nở nụ cười.

Giản Triều thấy vậy nhíu mày, y có dự cảm xấu. Quả nhiên một giây Bắc Minh Vũ lại cất tiếng chế giễu.

"Cảm ơn, ghét nhất là người có tiền và tuấn tú."

Giản Triều mím môi gật đầu, hồi lâu mới nói hai chữ: "Hay lắm!"

Phật Tịch và Bắc Minh Vũ , đó phá lên cười ha ha.

Giản Triều cầm quạt, cạn lời nhìn hai người đang cười nghiêng ngả .

"Cười xấu xí thế ."

Phật Tịch vậy ngưng cười, cũng tức giận, trái lại nhìn Giản Triều với vẻ hứng thú: "Cho dù xấu cũng cưới được một phu quân đẹp trai, đệ có ?"

Giản Triều xong vui, khép quạt lại nắm trong tay, thể nghiêng về phía trước: "Ai nói đệ có, đệ nói cho tẩu biết, ở Bách Thanh quốc có rất nhiều người ái mộ đệ."

Phật Tịch "Ồ" một tiếng. hồi lâu mới nói: "Đệ có chắc những người thích đệ ?"

Giản Triều suy nghĩ, nói thẳng: "Đương nhiên rồi, bổn hoàng tử vốn ngọc thụ lâm phong..."

Phật Tịch vỗ cánh tay của Bắc Minh Vũ mấy lần, cười ha ha, ngắt lời Giản Triều: "Ta biết một người thích tiền của đệ, thích nhan sắc của đệ. Đương nhiên nàng cũng thích đệ."

Bắc Minh Vũ nghiến răng, cố để mình ổn ̣nh thể, đại tẩu tay ác thật!

Giản Triều xong giơ quạt chỉ Phật Tịch: "Tẩu, tẩu, tẩu..."

Bắc Minh Vũ lạnh lùng nhìn sang, xoay bàn tay vung trường kiếm hất quạt .

Giản Triều vội cất quạt , nhìn hai người đang khiêu khích trước mặt, giận dữ nói: "Hai người quá đáng lắm, chỉ biết bắt nạt đệ."

Phật Tịch hiệu cho Bắc Minh Vũ đừng tức giận, đó nhìn Giản Triều khẽ ho mấy tiếng.

"Đệ từng chiến trường ?"

Đột nhiên Phật Tịch hỏi vậy khiến Giản Triều phản ứng kịp. Đầu tiên y sững sờ, đó gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-138-1-roi-xuong-vach-nui.html.]

Phật Tịch tiếp: "Vậy hỏi đệ, nếu như đệ bị vây khốn trong thành, chỉ còn một vạn binh sĩ và bình dân bách tính ở trong thành. Mà quân ̣ch có hai mươi vạn đại quân đang tấn công, lúc đó đệ nên làm gì?"

Giản Triều vậy sắc mặt trở nên nghiêm túc, cúi đầu suy tư.

Bắc Minh Vũ cũng suy tư.

Hồi lâu , Giản Triều ngẩng đầu lên, giọng điệu lĩnh giáo: "Không tẩu tẩu thấy ?"

Bắc Minh Vũ cũng ngước mắt nhìn lại, y biết đại tẩu sẽ giải quyết thế nào. Y nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ cách. Chắc chắn giữ được tòa thành , vậy chắc chắn bách tính trong thành cũng có ai sống sót.

Phật Tịch cố nín cười: "Nếu là , sẽ..." Phật Tịch tỏ vẻ thần bí nhìn qua hai người, con mắt híp lại thành một đường thẳng.

"Ta sẽ khuyên bảo Nhị hoàng tử, để Nhị hoàng t.ử treo cổ ở cửa thành. Dựa vào mạng của một mình Nhị hoàng t.ử bảo vệ mạng của bách tính trong thành và một vạn binh sĩ bình yên vô sự."

"Đệ... Tẩu..."

Suýt chút nữa Phật Tịch thở nổi, chỉ thấy y cắn chặt môi, thở dốc.

Tay của Bắc Minh Vũ đặt lên chuôi kiếm, chờ Giản Triều vừa hành động thì y sẽ tấn công.

Giản Triều nhìn thấy, nhắm mắt ổn ̣nh lại cảm xúc, lại mở mắt mỉm cười nhìn hai người gật đầu. 

Được rồi, y nhịn.

Ai bảo y nói lại Phật Tịch, đánh lại Bắc Minh Vũ.

Bắc Minh Vũ thấy thế cúi đầu xuống, thể khẽ run lên. Nếu phải thấy tiếng y cười trộm, Phật Tịch còn nghĩ rằng y đang khóc.

"Tâm trạng tốt hơn ?"

Bắc Minh Vũ giọng của Phật Tịch chợt ngẩng đầu lên, mặt còn nở nụ cười, khẽ .

Giản Triều liếc mắt, tiếp tục phe phẩy quạt: "Ngộ nhỡ đệ... Nhị hoàng t.ử treo cổ, quân ̣ch vẫn buông tha cho dân chúng trong thành thì làm ?"

Phật Tịch vậy nhìn sang, tỏ vẻ ghét bỏ: "Đã nói là đệ ngốc rồi, thật sự treo cổ ở cửa thành à? Quân ̣ch đã đánh đến dưới thành rồi, chỉ muốn mạng của một mình Nhị hoàng t.ử thôi ?"

Giản Triều cạn lời, nhưng y muốn biết cách giải quyết, nên nhìn Phật Tịch khó hiểu hỏi: "Đã như vậy phải làm thế nào?"

Phật Tịch giơ tay lên rất hùng hồn, nhiệt huyết sôi trào nói: "Lao liều mạng luôn. Dù cũng phải chết, đến cuối cùng biết có kì tích xảy ?"

Giản Triều và Bắc Minh Vũ dường như đã hiểu, lại như hiểu.

Phật Tịch nhìn qua hai người đang khó hiểu, đưa tay che bụng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài xe ngựa.

"Gần đây có gì ngon để ăn ?"

 

Loading...