Phật Tịch vậy cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ đến chuyện ông có thể là cha của mình, cho nên đáp trả ngay, mà khoác tay Bắc Minh Thần, cười vui vẻ nũng nịu nói.
"Ta thích Bắc Minh Thần, chỉ thích Bắc Minh Thần, hắn lớn hơn bao nhiêu tuổi cũng thích."
Bắc Minh Thần đầu về phía Phật Tịch, cười vuốt tóc nàng, giọng nói dịu dàng: "Lớn hơn một chút mới có thể chăm sóc nàng tốt hơn."
Ngôn Dận nhìn thấy hai người ân ái như vậy, trong lòng xúc động. Ông nhớ đến chuyện mình cũng lớn hơn Ngôn Âm nhiều tuổi. Nếu như Ngôn Âm cấu kết làm bậy với Nam Âm, vậy...
Ngôn Dận nghĩ vậy tự giễu một phen, bây giờ nói những lời này đã muộn rồi.
Ông thở dài một tiếng nhìn Bắc Minh Thần, chỉ thấy ánh mắt hắn dịu dàng như nước, trong ánh mắt ấm áp và cưng chiều, dáng vẻ chắc chắn phải giả vờ.
Hành động của Bắc Minh Thần như vậy khiến Ngôn Dận rất vui mừng, hắn sủng ái Tiểu Khê như vậy, chắc chắn Tiểu Khê vô cùng hạnh phúc.
chuyện hoàng thất An Chuẩn quốc si tình đã đổi, biết chừng Bắc Minh Thần giống Hoàng thượng đương triều An Chuẩn quốc, thê thành đàn.
"Không biết Thần Vương điện hạ có tin tưởng một đời một kiếp hai người ?"
"Đương nhiên rồi."
Bắc Minh Thần suy nghĩ mà nói.
Ngôn Dận vui sướng trong lòng, như vậy rất tốt.
Phật Tịch nhìn qua Ngôn Dận, hành động ban nãy của ông khiến nàng khó hiểu.
[Chẳng lẽ Ngôn Dận cũng hoài nghi là con gái của ông ấy?]
Bắc Minh Thần tiếng lòng của nàng thì mở to mắt, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Bàn tay nàng đặt ở dưới khẽ kéo hắn.
[Bắc Minh Thần, chàng nhìn xem và nam nhân này giống ?]
Bắc Minh Thần âm thầm bưng chén trà trước mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Ngôn Dận.
Vừa nhìn qua, hắn đã cụp mắt xuống, Ngôn Dận và Khê Nhi giống .
Phật Tịch nhìn rõ vẻ mặt của Bắc Minh Thần.
[Mẹ nói với , cha của tên là Ngôn Dận.]
Bắc Minh Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch, ngón cái vô thức vuốt ve mu bàn tay của nàng, trong lòng tự hỏi.
Ngôn Dận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-140-1-ta-la-phu-than-cua-tieu-khe.html.]
Hoàng thượng đương triều của Lăng Khê quốc, tần phi trong hậu cung rất nhiều nhưng có con nối dõi. Nghe nói Ngôn Dận bị Nam Âm hạ thuốc nên rất căm hận nữ nhân.
Bắc Minh Thần nghĩ vậy vô cùng chấn động, giật mình kinh ngạc nhìn Phật Tịch, chẳng lẽ Phật Tịch là con gái của Nam Âm?
Phật Tịch Bắc Minh Thần nghĩ đến chuyện gì, khi nhìn thấy vẻ mặt như gặp quỷ của hắn, nàng vô cùng khó hiểu.
[Sao rồi? Có phải chàng nghĩ đến chuyện gì ?]
Bắc Minh Thần cười với Phật Tịch, hiệu nàng đừng suy nghĩ nhiều, có chuyện gì trở về hãy nói.
[Ừm.]
Bắc Minh Thần đầu về phía Ngôn Dận, trong chớp mắt sắc mặt đổi. Hắn nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Mong Lăng Hoàng hãy nói bí mật liên quan đến Giản Yên."
Ngôn Dận vậy nhìn thẳng qua, nhíu mày chậm ̃i nói: "Chuyện này nên nói từ hai mươi năm trước, khi đó Nam Âm vẫn chỉ là công chúa khiến người thích. Mà lúc nào Ngôn Âm cũng theo Nam Âm, có thể nói hai người như hình với bóng."
"Ta được tin đồn, bọn họ nói Ngôn Âm và Nam Âm cấu kết làm chuyện xấu. Ta tin nên lén đến Nam Đồng quốc thăm dò."
"Sau khi đến Nam Đồng quốc tìm được Ngôn Âm, lại thấy ngoài cung điện của Nam Âm đầy người đứng đó. Những người vô cùng cảnh sát, cảm thấy khác thường nên đứng nóc nhà xem thử."
Ông nói xong ngước mắt nhìn Bắc Minh Thần, ánh mắt trở nên ảm đạm còn xen lẫn vẻ áy náy, giọng nói lớn như ban nãy, hòa với vẻ cô đơn và phiền muộn.
"Ta kéo gạch ngói nhìn thấy ba nữ nhân trong phòng, Ngôn Âm, Nam Âm và Giản Yên. Trong lòng Giản Yên ôm một đứa bé còn nằm trong ̃, thấy bọn họ nói..."
(Tiếp theo là dùng góc nhìn lấy Thượng Đế trần thuật chuyện xảy trong phòng.]
Giản Yên cởi áo choàng, tiện tay ném đứa bé trong lòng lên bàn. Không biết đứa bé sợ hãi là đói bụng mà khóc ré lên.
Trong ánh mắt Nam Âm và Ngôn Âm đầy vẻ chán ghét, Ngôn Âm lấy một bình sứ , thô lỗ kéo đứa bé khỏi khăn quấn.
Đứa bé bị lắc mấy lần, bị dọa sợ hai tay quơ loạn giữa trung, tiếng khóc càng thêm sợ hãi, Ngôn Dận mà cảm thấy đau lòng.
Ánh mắt Ngôn Âm ̀n nhẫn nhìn đứa bé đang khóc lóc ngừng, đưa tay bóp mạnh cằm đứa bé, móng tay đ.â.m vào thịt non mềm.
Đứa bé nhỏ như vậy, khi đối mặt với quái vật khổng lồ, nó chỉ có thể buông xuôi.
Không bao lâu , đứa bé khóc đến khàn giọng im bặt, hai tay cào loạn.
Tình cảnh thê thảm của đứa bé gợi lên được lòng thương hại của Ngôn Âm, mụ đổ một viên thuốc khỏi bình sứ nhét vào miệng đứa bé. Không bao lâu , đứa bé ngừng khóc ngủ mê man.
Ngôn Âm thả tay , ghét bỏ ném đứa bé xuống, lấy khăn trắng sạch sẽ lau tay mình.
Giản Yên nhìn thấy ánh mắt lóe lên, nhưng bà ngăn cản mà nhìn Nam Âm, giọng nói run rẩy.
"Đây chính là con của Giản Diệu và Bắc Minh Dục."