"Kết quả nó liên thủ với liên thủ với Nam Âm hạ d.ư.ợ.c , lại để và Nam Âm..."
Đã qua nhiều năm, Ngôn Dận nhắc đến chuyện này còn nhục nhã như ban đầu, nhất là bây giờ còn có con gái là Tiểu Khê.
Phật Tịch nhìn thấy ánh mắt yêu thương của Ngôn Dận, nàng hề trốn tránh.
"Nói vậy, phải Giản Yên bị ép buộc mà bà có mưu đồ từ sớm rồi." Bắc Minh Thần lạnh lùng nói, trong giọng nói đầy vẻ lạnh lẽo và sát khí, trong ánh matứ hắn lóe lên vẻ khát máu.
Ngôn Dận và Phật Tịch dời mắt, khẽ nói: "Ừm..."
"Đa ̣." Bắc Minh Thần xong đứng lên, nắm tay Phật Tịch muốn rời .
"Khê Nhi, chúng thôi."
"Được..."
Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch nở nụ cười, hắn chậm chạp đánh Nam Đồng quốc vì sợ Giản Yên gặp nguy hiểm. Bây giờ rắn chuột một ổ, nên diệt trừ rồi.
Ngôn Dận thấy hai người muốn , vội nói: "Ta hi vọng hai con có thể ở lại Lăng Khê quốc, trong phạm vi thế lực của nhất ̣nh sẽ bảo vệ hai con bình an."
Bắc Minh Thần ngừng bước lại, nhìn Phật Tịch cười một tiếng, xoay người nhìn sang: "Không công nhận lộc, giữ chúng ở lại Lăng Khê quốc là chuyện vô ích. Lần này Lăng Hoàng làm vậy là có ý gì?"
Ngôn Dận im lặng thật lâu, hạ quyết tâm nói: "Ta là phụ của Tiểu Khê."
Ông nói xong thấy Bắc Minh Thần và Phật Tịch có vẻ kinh ngạc, lại tỏ quả nhiên là như thế, chợt mạnh mẽ đứng dậy, khó tin mà nói: "Các con biết à?"
Phật Tịch khẽ gật đầu: "Con đoán được."
Ngôn Dận lại ngồi xuống: "Đoán được thì tốt, còn sợ các con tin, đến đây ngồi ."
Bắc Minh Thần dẫn Phật Tịch qua ngồi xuống lần nữa.
Ngôn Dận: "Lăng Khê quốc cũng nên kết thúc với Nam Đồng quốc rồi, vậy cùng làm ."
"Vâng."
Lúc bữa tối, mấy người Bắc Minh Vũ, Giản Triều, Lam Thiên cũng đến Lăng Khê quốc.
Trong phòng, Phật Tịch nhìn Bắc Minh Thần vẫn đang nhăn nhó, nói: "Ta mới nhớ , Bắc Minh Vũ là ca ca, chàng mới là đệ đệ."
Nàng vừa nói xong, hình tượng trước mặt đổi, nàng bị Bắc Minh Thần kéo vào lòng.
Bắc Minh Thần cất giọng trêu chọc: "Ta là ca ca, y mới là đệ đệ."
Trên mặt Phật Tịch lộ vẻ vui mừng, hai tay khoác lên cổ hắn, trêu chọc nói: "Không, chúng phải nói cho Bắc Minh Vũ biết, phải nói cho y biết... Ưm..: "
Phật Tịch còn dứt lời đã bị Bắc Minh Thần bịt kín môi.
Không bao lâu , trong đầu Phật Tịch trống rỗng, nàng chỉ có thể thuận theo Bắc Minh Thần.
Hắn sợ Phật Tịch hít thở khó khăn sẽ khó chịu nên lưu luyến rời thả nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-140-3-ta-la-phu-than-cua-tieu-khe.html.]
Trong mắt hai người đầy vẻ mê ly, giọng nói của Bắc Minh Thần trầm thấp: "Ta là ca ca, nếu như Khê Nhi nhớ rõ, vậy..."
Phật Tịch thấy thế thẹn thùng gật đầu, giọng nói mê hoặc lại lười biếng: "Chàng là ca ca, y là đệ đệ."
Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch thẹn thùng, nhịn được mà áp đến.
Đến khi ngoài điện vang lên giọng nói của thái giám: "Bẩm Thần Vương điện hạ, Thần Vương phi, Giản Nhị hoàng t.ử đến."
Bắc Minh Thần thả Phật Tịch , giúp nàng chỉnh lại y phục, ôm gương mặt Phật Tịch: "Đi thôi..."
Phật Tịch cười, theo Bắc Minh Thần khỏi phòng.
Trên đường , cung nữ thái giám vô cùng cung kính, nhìn thấy hai người nhao nhao quỳ xuống hành lễ.
Mấy người Giản Triều và Bắc Minh Vũ đang ngồi trong điện chờ, nhìn thấy Bắc Minh Thần và Phật Tịch vội vàng đứng lên.
Phật Tịch mỉm nhìn mọi người: "Ngồi , yên tâm, ."
Sau khi mấy người ngồi xuống, Phật Tịch đầu về phía Bắc Minh Vũ, lúc mới phát hiện y đeo mặt nạ. Nàng nhớ đến lần đầu gặp y, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Nàng đẩy bánh ngọt đến trước mặt y, cười hì hì nói: "Muốn ăn cái nào?"
Bắc Minh Vũ cảm thấy thích hợp, thấy mọi người đều nhìn mình, khẽ ho một tiếng nói: "Đều được, đệ kén chọn."
Phật Tịch sờ đầu Bắc Minh Vũ, cười mê ly: "Ngoan..."
Thân thể Bắc Minh Vũ nghiêng, khiếp sợ nhìn Bắc Minh Thần, đại tẩu bị ngã hỏng đầu chứ?
Lam Thiên dậy đến cạnh Phật Tịch: "Vương phi, giúp người bắt mạch."
Phật Tịch vẫn phát giác chuyện gì, phất tay: "Không cần, ."
Bắc Minh Thần giữ c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch vung loạn, cúi đầu khẽ nỉ non bên tai nàng.
Sắc mặt Phật Tịch cứng đờ, thẹn thùng, trợn mắt trừng Bắc Minh Thần.
[Không biết xấu hổ.]
Sau đó tự ngồi xuống.
Bắc Minh Vũ cúi mắt nhìn rất nhiều bánh ngọt trước mặt, đưa tay cầm một miếng.
Ngôn Dận xử lý xong triều chính đến đại điện, khi nhìn thấy Bắc Minh Vũ thì vô cùng kinh ngạc. Người này đeo mặt nạ khiến người nhìn rõ tướng mạo của y, nhưng từ người y có thể thấy bóng dáng của Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần nhìn sự khó hiểu của Ngôn Dận, hề giấu diếm: "Đây chính là đứa bé ." Sau đó nói thêm một câu: "Y là đệ đệ con."
Ngôn Dận là thấy câu tự động để ý đến, chỉ thấy ông gật đầu, vui mừng, bình an thì tốt rồi.
Bình an thì tốt rồi...