Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 141.1: Bắc Minh Thần xuất phát diệt trừ Thi Minh điện
Cập nhật lúc: 2025-12-07 14:56:02
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên yến hội ca múa vui vẻ, tiếng đàn bay bổng.
Bắc Minh Thần gắp thức ăn cho Phật Tịch: "Còn muốn ăn món nào nữa?"
Phật Tịch cười ngây ngốc: "Ta muốn uống canh."
"Ừm." Bắc Minh Thần đặt đũa xuống, múc một chén canh, dùng thìa quấy cho bớt nóng mới đặt trước mặt Phật Tịch.
Phật Tịch đặt đũa trong tay xuống, bưng bát lên ̣nh uống cạn.
Bắc Minh Thần vội đè lại, dùng thìa múc một muỗng đút đến miệng Phật Tịch: "Từ từ uống..."
Ngôn Dận ngẩng đầu lên nhìn mọi người, trong ánh mắt ông đầy sự uy nghiêm và thông tuệ. Song, khi nhìn Phật Tịch thì ánh mắt trở nên dịu dàng, mặt nở nụ cười cưng chiều, khẽ nói: "Thức ăn hôm nay có hợp khẩu vị ?"
Phật Tịch uống một ngụm canh, vậy đầu nhìn lại, nghiêm túc đáp: "Rất ngon."
Ngôn Dận cười: "Con thích thì tốt."
Bắc Minh Thần tiếp tục đút canh cho Phật Tịch, Phật Tịch chê uống từng mưỡng quá phiền phức, quan trọng là uống được bao nhiêu. Nàng vội giành lấy bát từ trong tay Bắc Minh Thần, ngửa đầu uống hết.
Bắc Minh Thần bất đắc dĩ cười, cầm khăn lau khóe miệng cho Phật Tịch, lại giúp nàng gắp thức ăn: "Ăn nhiều một chút..."
Sau đó lại đặt đũa xuống nhìn Ngôn Dận: "Nam Đồng quốc và Thi Minh điện có quan hệ, thực lực thể xem thường. Muốn tiến đ.á.n.h Nam Đồng quốc phải diệt trừ Thi Minh điện trước."
Ngôn Dận gật đầu đồng ý, lại cảm thán nói: "Diệt trừ Thi Minh điện có lẽ phải chuyện dễ dàng."
Bắc Minh Vũ vậy nhìn sang, trong đầu suy nghĩ về tình hình của Thi Minh điện, nói: "Muốn diệt trừ Thi Minh điện, dùng sức mạnh chắc chắn được, phải dùng trí."
[Dùng trí?]
Phật Tịch ăn thức ăn, đột nhiên về phía Bắc Minh Thần, mặt kìm nén nụ cười xấu xa.
Bắc Minh Thần rõ ̀ng lắm, nhíu mày hỏi có ý gì?
[Người nói một con chuột làm hỏng nồi cháo, vậy chúng phái thêm mấy con chuột nữa .]
Bắc Minh Thần ngẩn người, đó cong môi nở nụ cười bất đắc dĩ.
Trong mắt Phật Tịch lấp lánh ánh sáng, biết suy nghĩ chuyện gì, nở nụ cười xấu xa.
Ngôn Dận, Bắc Minh Vũ và Giản Triều nhìn thấy phản ứng của hai người, bỗng cảm thấy khó hiểu.
Giản Triều thấy hai người chỉ cười mà nói gì, nhịn được hỏi: "Hai người đang cười chuyện gì thế?"
Phật Tịch mím môi, nghịch ngợm nói: "Để đệ sốt ruột chết , nói cho đệ biết."
Lần , Bắc Minh Vũ cũng bắt đầu cười ngây ngô.
Ngôn Dận cũng bật cười.
Giản Triều đen mặt, liếc mắt, kiêu ngạo ngẩng đầu lên chế giễu nói: "Đúng là đệ một thể, phu thê một thể."
Phật Tịch chế nhạo nói: "Sao, đệ hâm mộ à?"
Giản Triều thoáng qua Lam Thiên vẫn bình tĩnh, phe phẩy quạt trong tay: "Đúng vậy, đệ vô cùng hâm mộ Bắc Minh Thần, có năng lực, có nương tử xinh đẹp, còn có đệ tốt. Chậc chậc, đệ cũng muốn."
Đột nhiên Phật Tịch bật cười tiếng, đám người nhìn nàng với vẻ khó hiểu.
Phật Tịch ngậm miệng, khẽ ho: "Ta biết một người như vậy, hắn bán bánh nướng, có ̀i năng làm bánh nướng, cũng có vợ xinh đẹp, càng có đệ nghĩa khí, nhưng hắn chết vô cùng thảm."
Bắc Minh Thần đưa tay xoa đầu Phật Tịch, cũng may hắn thích ăn bánh nướng, cũng biết làm bánh nướng.
Giản Triều khinh bỉ nhìn Phật Tịch, đừng tưởng rằng y nàng đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-141-1-bac-minh-than-xuat-phat-diet-tru-thi-minh-dien.html.]
Ngôn Dận cười khẽ nhìn Giản Triều: "Gần đây sức khỏe mẫu con rồi?"
Giản Triều xếp quạt lại, nghiêm túc nói: "Sức khỏe mẫu vẫn bình thường, làm phiền Lăng Hoàng quan tâm."
Ngôn Dận gật đầu.
Sau dó đám người ăn uống vui vẻ, ném sự lo lắng mấy hôm nay đầu.
Đêm khuya, Bắc Minh Thần dẫn Phật Tịch vào ngự thiện phòng. Phật Tịch cầm một cây gật moi móc ở góc khuất.
Trong miệng còn lải nhải: "Micky? Minnie? Chuột Mickey?"
"Xin hỏi nơi này có chuột ?"
Bắc Minh Thần đứng ở cửa ngự thiện phòng giúp Phật Tịch canh giữ, tiếng lải nhải của Phật Tịch vô thức bật cười, đưa tay đỡ trán.
"Hello, Skute? Betta?"
"Có chuột ? Ra trò chuyện trời."
"Móa, có một con chuột chết nào cả."
Lúc này, ở trong góc có động tĩnh: "Chít chít... Đúng là có chuột chết."
Phật Tịch vội ngồi xổm người xuống: "Mau, mau đây, dẫn ngươi hại người."
Chuột sợ hãi rụt rè ló đầu : "Chít chít... Đi hại người nào?"
Phật Tịch cầm gậy ở trong tay, cười xấu xa: "Đội chuột của các ngươi có bao nhiêu con chuột?"
"Chít chít... Rất nhiều..."
"Gọi hết , các ngươi sẽ chấp hành một nhiệm vụ vinh quang lại gian khổ. Nếu như hoàn thành nhiệm vụ này, tổ tiên của các ngươi có thể sống vui vẻ rồi."
"Chít chít... Tổ tiên có thể sống sót, thật ?"
"Ta từng gạt người."
Sau đó nàng nói tiếp: "Chờ khi các ngươi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ dẫn các ngươi về An Chuẩn quốc, đó sắp xếp cho các ngươi nơi ở, đảm bảo cho mỗi con chuột đều có thể sống vui vẻ."
"Chít chít... Ta dựa vào mà tin ngươi?"
"Ngươi nói lời này quá tổn thương tình cảm, ngươi đã gặp người hiểu lời nói của các ngươi ?"
"Chít chít... Chưa từng gặp."
"Vậy thì được rồi, do trời cao phái đến cứu rỗi các ngươi, chỉ cần các ngươi thì từ đây tương lai rộng mở rồi."
"Chít chít... Ừm, vậy chờ gọi bọn chúng."
"Càng nhiều càng tốt, nếu ngươi quen những sủng vật khác cũng có thể gọi đến."
"Chít chít... Được rồi."
Phật Tịch gật đầu, khi chuột rồi nàng mới phất tay với Bắc Minh Thần: "Xong rồi..."
Buổi tối hôm đó, trong hoàng cung Lăng Khê quốc, còn có chuột gián ở nội thành... Đủ loại sủng vật tập hợp khỏi thành.
Bọn chúng vừa vừa truyền lời, đại khái là: "Chít chít... Nhanh theo chúng , Tịch tỷ nói chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này thì chúng có thể trường sinh bất tử, còn có thể lên trời. Hơn nữa còn có thể quang minh chính đại hại ."
"Quan trọng nhất là Tịch tỷ nói nàng sẽ nuôi chúng cả đời, nói nửa đời sẽ cho chúng hưởng phúc. Mau mau mau, danh sách có hạn, tới trước được trước."
Phật Tịch: ?