Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 143.1: Con có thể tha thứ... Cho phụ thân không?

Cập nhật lúc: 2025-12-12 03:57:46
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngôn Dận nhìn Phật Tịch đang cúi thấp đầu: "Có lẽ... Nam Âm biết con là con gái của mình, người bà muốn giết là Thần Vương phi."

Lông mi của Phật Tịch run lên: "Cho dù bà có biết Thần Vương phi là nữ nhi của bà , chuyện bà vứt Phật Tịch, sinh mà nuôi, đây là sự thật đổi."

Ngôn Dận gật đầu, chuyện Nam Âm vứt bỏ Tiểu Khê ông cũng hiểu là ̣i . Nếu ban đầu muốn có con, ̣i bỏ khi còn trong bụng mà lại mạo hiểm sinh .

Nếu như nói sinh con để uy hiếp ông cũng được, nhưng Nam Âm lại âm thầm đưa đứa bé ngoài.

Sau đó, ông thở dài một tiếng: "Đừng suy nghĩ nhiều, con mau nghỉ ngơi sớm ."

Phật Tịch khẽ rồi đứng người lên, đến ngoài cửa nhìn thoáng qua Ngôn Dận đang xem tấu chương. Nàng mấp máy môi, nhưng biết nên nói gì, lại ngậm miệng lần nữa, nuốt nước bọt.

"Ngài... Không nghỉ ngơi ?"

Ngôn Dận tiếng ngẩng đầu lên, nhìn Phật Tịch cười một tiếng: "Còn sớm, con nghỉ ngơi sớm ."

Phật Tịch cũng mím môi cười: "Ngài cũng nên nghỉ ngơi sớm, đừng thức quá muộn."

Ngôn Dận gật đầu, khi nhìn Phật Tịch rời , tiếp tục cúi đầu nhìn tấu chương.

Phật Tịch đại điện, thái giám thị vệ cùng hành lễ: "Thần Vương phi..."

Phật Tịch kéo áo choàng người, gật đầu.

Thái giám lên mấy bước: "Mời Thần Vương phi qua bên này, nô ̀i dẫn người đến tẩm điện mới."

"Đa ̣." Phật Tịch đáp lời đó đầu nhìn đại điện phía , rồi theo thái giám đến tẩm điện mới.

Thái giám hành lễ đó lui ngoài.

Phật Tịch bảo tất cả cung nữ trong phòng lui , còn mình cởi áo choàng người, nằm xuống,

Kim kê báo sáng, Phật Tịch mở mắt , chậm ̃i vén rèm lên xuống giường.

Cung nữ thấy âm thanh đẩy cửa vào, hầu hạ Phật Tịch rửa mặt trang điểm.

Trong lúc đó, một con hỉ thước đậu vào mái hiên, miệng líu ríu ngừng.

"Líu lo... Tịch tỷ ."

"Líu lo... Mau đây, hỉ thước đến báo tin."

"Líu lo... Ra nhanh nào nào nào..."

Sau khi Phật Tịch thấy tiếng của hỉ thước thì cười một tiếng, nhanh chóng đứng lên mở cửa phòng, ngửa đầu nhìn con hỉ thước , mặt giấu được vẻ vui mừng.

Cung nữ vội vàng cầm áo choàng khoác lên người Phật Tịch, thấy nàng cười vui vẻ, nở nụ cười nói: "Hỉ thước là chim báo tin vui, là chim cát tường, hỉ thước kêu, vận may đến."

Phật Tịch vô cùng vui vẻ, nói với hai cung nữ hầu hạ: "Nói sai, thưởng."

Cung nữ vui vẻ quỳ mặt đất ̣ ơn: "Tạ Thần Vương phi ban thưởng, ̣ Thần Vương phi ban thưởng."

Cung nữ Bắc Minh Thần để lại nhanh chóng qua, móc ngân phiếu đưa cho hai cung nữ : "Các ngươi lui ." 

Cung nữ nhận ngân phiếu, hành lễ rồi rời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-143-1-con-co-the-tha-thu-cho-phu-than-khong.html.]

Hỉ thước thấy Phật Tịch , vỗ cánh bay đến bảng gỗ trước mặt nàng.

"Líu lo... Tịch tỷ, phu quân tỷ đại thắng, bây giờ đang quét sạch điện gì đó, có lẽ đêm nay hoặc ngày mai sẽ trở về."

Phật Tịch vậy cười vui vẻ hơn, nhìn cung nữ bên cạnh: "Ta đói, các ngươi chuẩn bị đồ ăn sáng ."

"Vâng." Sau khi cung nữ hành lễ thì ngoài.

Sau khi bọn họ rời , Phật Tịch cẩn thận nhìn xung quanh, tiếp theo cười hì hì nói với Hỉ Thước: "Sao lại nhanh như vậy?"

Hỉ Thước vỗ cánh, vùi đầu vào lông vũ mổ mấy lần, đó cơ thể run run.

"Líu lo... Sức sát thương của những sủng vật quá lớn, những con chuột, con gián gì đó giày vò Thi Minh điện rối loạn. Phu quân tỷ thừa thắng xông lên giết bọn chúng vốn đã ̉ tơi, vì thế bọn chúng toang rồi."

Phật Tịch vô cùng vui sướng nói: "Tốt quá..."

Hỉ thước phá hỏng bầu khí, nói: "Líu lo... Ta cảm thấy tỷ vui mừng sớm, tỷ nên nghĩ lại nên sắp xếp chỗ cho những con chuột, gián . Chậc chậc, đội ngũ đó một cung điện nuôi hết ."

Nụ cười mặt Phật Tịch cứng đờ, dường như nàng mới nhớ chuyện này, nghiến răng nói: "Sao lại có nhiều sủng vật như thế?"

Hỉ Thước khinh thường hừ lạnh: "Líu lo... Con chuột Mickey thủ lĩnh là tên ngốc, tuyên truyền khắp nơi rằng tỷ sẽ cho bọn chúng trường sinh bất tử, còn cho bọn chúng hưởng phúc gì đó. Phúc lợi tốt như vậy, ai cũng lao đầu vào muốn gia nhập Tịch gia quân.

"Móa!" Phật Tịch xong chửi thề, nàng nói có thể đảm bảo bọn chúng trường sinh bất t.ử khi nào, quảng cáo ảo tung chảo như thế.

"Vậy , ngươi truyền lời với bọn chúng, bảo bọn chúng Nam Đồng quốc, nhưng phải âm thầm một chút, cắn đứt dây cung, bắt nạt Nam Âm..."

Phật Tịch nói đến đây ánh mắt lóe lên: "Còn nữa, để những sủng vật sống trong nước, là rắn nước, hoàng tử ếch gì đó thủy lao Nam Đồng quốc dọa Giản Yên ."

"Líu lo... Đáng sợ quá, nhưng thích."

Phật Tịch phất tay: "Thích thì làm ngay , nói với tên ngốc , , nói với thủ lĩnh chuột Mickey bảo nó được mở rộng đội ngũ nữa."

"Líu lo... Đã hiểu..."

Sau khi sắp xếp xong, tâm trạng của Phật Tịch vô cùng vui vẻ. Nàng ăn sáng xong ̉n bộ khắp nơi trong cung.

Vừa vừa nhìn, sờ sờ ngón ngó, nhìn bóng lưng cũng biết nàng rất vui vẻ.

Cứ như vậy cho đến trưa, khi dùng bữa trưa xong, Phật Tịch thẳm Giản Triều bị thương.

Khi vào tẩm điện đã thấy Giản Triều nâng bút vẽ, mà Lam Thiên ở bên cạnh mài mực, thỉnh thoảng ngắm bức họa của Giản Triều. Ánh nắng chiếu vào, hai người như có thêm hiệu ứng màng lọc, chậc chậc, hình ảnh quá đẹp.

Phật Tịch nỡ làm phiền, khi đang ̣nh lui ngoài, Lam Thiên ngước mắt nhìn lên, vội đặt thỏi mực trong tay xuống, lên mấy bước hành lễ.

"Bái kiến Thần Vương phi."

Phật Tịch vừa ̣nh bước vội rụt chân lại, cười ha ha: "Không cần đa lễ, cần đa lễ, chỉ ngang qua, xem vết thương của Giản Triều thế nào mà thôi."

Giản Triều tiếng đặt bút lông xuống, cầm quạt ngọc, mỉm cười qua.

Nhìn vậy thấy Giản Triều rất có phong phạm của công tử văn nhã, chỉ thấy y cúi đầu: "Tẩu tẩu!"

Phật Tịch gật đầu cười: "Xem thương thế của đệ đã khá hơn nhiều, y thuật của Lam Thiên rất cao siêu."

Lam Thiên mím môi cười.

 

Loading...