Cánh môi Ngôn Dận khẽ run, ông nhắm mắt lại, đau lòng lắc đầu.
Chỉ mới ở chung mấy ngày, ông đã nhìn Bắc Minh Thần yêu Tiểu Khê sâu đậm. Nếu như Tiểu Khê c.h.ế.t , có lẽ Bắc Minh Thần sẽ giết cả thành, báo thù cho Tiểu Khê rồi theo nàng.
Phật Tịch cười rồi đứng lên, sự bình tĩnh ban nãy biến mất hầu như còn, vào đó là vẻ cà lơ phất phơ. Chỉ thấy nàng ngước cổ nhìn ngoài điện: "Trời sắp âm u, Bắc Minh Thần còn trở lại? Đúng là thả giống như ngựa hoang mất cương, còn biết trở về sớm."
Ngôn Dận mở to mắt nhìn Phật Tịch bình tĩnh giống như có việc gì, trong ánh mắt ông đầy vẻ hối hận vào ảo não. Bây giờ ông chỉ muốn đền bù cho Tiểu Khê, nhưng ông lại biết phải đền bù thế nào.
Phật Tịch cười vô cùng tự nhiên, giống như người vừa nói những lời phải mình. Nàng ngồi xuống ghế lần nữa, nâng chung trà lên nhấp nước trà.
"Đúng rồi, cao nhân đắc đạo mà ngài mới nhắc đến có phải là người xem bói cho Bắc Minh Thần ?"
Ngôn Dận Phật Tịch muốn chuyển chủ đề, rất thức thời thu hồi vẻ áy náy, suy nghĩ rồi nói: "Đúng thế, ông ấy là người giúp Bắc Minh Thần đoán mệnh, làm mối cho con và Bắc Minh Thần."
Phật Tịch như điều suy nghĩ gật đầu, bây giờ nàng cảm thấy rất tò mò về cao nhân đắc đạo . Có lẽ khi nàng rơi xuống vách núi, chính cao nhân đắc đạo đã cứu nàng?
Nếu phải thế thì nàng bình an vô sự nằm đường nhỏ bằng phẳng.
Chẳng lẽ khi ở trong chùa, Phật Tịch đã làm rất nhiều việc thiện nên cao nhân đắc đạo biết được, ông ấy vô cùng hài lòng nên bảo vệ Phật Tịch?
Phật Tịch càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, nàng im lặng suy nghĩ, trong điện cũng trở nên yên tĩnh.
Đến khi giọng nói bẩm báo của thái giám vang lên: "Bẩm báo Hoàng thượng, Thần Vương điện hạ đã vào thành, khoảng một nén hương nữa sẽ đến hoàng cung."
Phật Tịch vội đứng lên, cất bước ngoài điện.
Ngôn Dận cũng đứng lên, nhìn bóng lưng Phật Tịch mà hô: "Tiểu Khê, con chậm một chút, chậm một chút..."
"Được." Phật Tịch đáp lời nhưng bước chậm lại.
Nói đùa, bây giờ nàng chỉ muốn bay đến bên cạnh Bắc Minh Thần, bảo nàng chậm lại là chuyện thể nào.
Trong lòng Bắc Minh Thần rất lo lắng, hắn muốn cưỡi ngựa chạy nhanh đến hoàng cung, nhưng đường quá nhiều người khiến hắn buộc phải chậm lại.
Mãi mới đến lúc ít người, Bắc Minh Thần giơ roi giục ngựa, con ngựa điên cuồng chạy ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-144-1-phi-nguyet-va-lam-thien-gap-mat.html.]
Đột nhiên ở đường hẻm phía trước có một nữ tử mặc quần áo hoa lệ vọt chạy . Nàng lao vụt đến chỗ con ngựa rồi sợ choáng váng, đó ngẩn người ̣i chỗ nhúc nhích.
Con ngựa giơ hai chân trước lên, khi rơi xuống sẽ giẫm lên người nàng .
Con ngươi của Bắc Minh Thần co rút lại, ghìm dây cương khiến thể ngửa , vào lúc nguy cấp vội đổi phương hướng.
khoảng cách quá gần, móng trước của con ngựa vẫn chạm vào nữ tử , chỉ thấy nữ tử bay ngoài như mũi tên.
Sau khi con ngựa chạm đất, nàng cũng rơi xuống đất, đó phun một ngụm máu tươi.
Bắc Minh Thần lướt qua, lớn tiếng quát: "Linh Tiêu..."
Linh Tiêu đang kinh ngạc đến mức ngẩn người, giọng nói hề có cảm xúc của Bắc Minh Thần vang lên, y giục ngựa lên, dừng bên cạnh Bắc Minh Thần, cung kính nói: "Vương gia..."
Bắc Minh Thần nhìn phía trước: "Đưa nàng đến y quán." Nói xong cưỡi ngựa rời .
Linh Tiêu gật đầu, tung người xuống ngựa chạy đến cạnh nữ nhân : "Vị tiểu thư này, dẫn tiểu thư đến y quán."
Nữ t.ử cúi đầu xuống, tiếng ngựa rời , cắn chặt răng.
Chết tiệt, việc này giống như người nói. Nàng đã xem thoại bản, lúc này chẳng phải Bắc Minh Thần nên xuống ngựa, lo lắng hỏi thăm một phen. Khi đó nàng sẽ vờ đáng thương, Bắc Minh Thần sẽ ôm nàng đến y quán.
Chứ phải để thị vệ đưa nàng đến y quán, còn mình trước.
Linh Tiêu thấy nữ nhân nói gì, tưởng rằng bị đụng nặng thấy gì nữa nên cất lớn giọng nói: "Vị tiểu thư , đưa tiểu thư y quán nhé."
Lúc này nữ tử mới ngẩng đầu lên, nước mắt chảy ào ào, nhìn vô cùng đáng thương: "Không phiền ngài, là đường chú ý, bị đụng cũng là lỗi của mình, biết xấu hổ làm phiền ngài."
Linh Tiêu vậy gật đầu, ngờ nữ tử này lại hiểu chuyện như thế. Y vẫn luôn theo vương gia, y nhìn thấy nữ tử này bị mù rồi, vậy mà vọt , y còn tưởng rằng lừa đảo cố ý bị đụng.
Song, thấy thái độ của nàng tệ, Linh Tiêu cảm thấy vứt bỏ nàng ngoài đường một mình lắm, nên hỏi: "Vậy tiểu thư muốn về nhà ? Có muốn thuê xe ngựa đưa về ?"
Nữ t.ử ngây ngẩn cả , nàng nàng nàng... Nàng chỉ thuận tiện nói mà thôi. Đáng tiệt, người An Chuẩn quốc đều như vậy. Nàng đẹp như vậy, những nam nhân này như bị mù mà thấy?