Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 147.2: Bà ta giống mẹ
Cập nhật lúc: 2025-12-18 15:13:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xe ngựa ngừng lại, Bắc Minh Thần đỡ Phật Tịch xuống xe ngựa. Phật Tịch ngẩng đầu thoáng qua hoàng cung Nam Đồng quốc, lại đầu nhìn về phía Nam Lạc.
Lúc này Nam Lạc đang đeo mạng che mặt, được Thi Hoành đỡ đứng ở một bên. Bà ấy ngẩng đầu lên nhìn nơi mình đã sống từ nhỏ, ký ức giấu sâu trong đáy lòng dâng lên.
Ngôn Dận dẫn mọi người vào hoàng cung Nam Đồng quốc. Ngôn Dận là quân chủ một nước, những thị vệ dám ngăn ông lại, bọn họ vô cùng cung kính đưa người vào đại điện.
Mỗi một bước càng khiến Nam Lạc đau lòng. Hoàng cung này chứa đựng niềm vui và đau khổ của bà. Hai mười mấy năm trôi qua, oán hận trong lòng đã biến thành chấp niệm, khi bước vào hoàng cung này lần nữa chỉ cảm thấy xa lạ.
Khi vào đại điện Nam Đồng quốc, những đại thần vội đầu nhìn lại.
Đây là Lăng Hoàng à? Không ngờ ông ấy lại đến đây?
Những lão thần từng trải vừa nhìn đã nhận Bắc Minh Thần ở phía Ngôn Dận, bọn họ kinh ngạc.
An Chuẩn quốc muốn giảng hòa với Nam Đồng quốc à?
Lần , Thái t.ử An Chuẩn quốc đại hôn, Nam Hoàng phái Ngôn Âm đến chúc mừng. Lần sinh nhật Nam hoàng, Thần Vương của An Chuẩn quốc đến đây chúc mừng.
Ty nghĩ như vậy nhưng bọn họ dám thất lễ, vội đứng lên hành lễ.
"Tham kiến Lăng Hoàng."
Ngôn Dận thẳng tới phía trước nhất ngồi xuống.
Những đại thần hành lễ: "Tham kiến Thần Vương điện hạ."
Bắc Minh Thần nắm tay Phật Tịch, ngước mắt nhìn quanh một vòng đại diện, giọng nói lạnh lùng: "Chư vị đại thần nhìn thấy vương phi của bổn vương à?"
Những đại thần giật mình, vội thi lễ: "Bái kiến Thần Vương phi."
Bọn họ đồn Bắc Minh Thần ̀n nhẫn, khát m.á.u tàn bạo, hôm nay gặp mặt thật sự phải người lương thiện gì.
"Vừa mới đến Nam Đồng quốc đã khiến Thần Vương điện hạ vui, đây là sai lầm của bổn hoàng."
Một giọng nữ trầm thấp vang lên.
Đám đại thần vội hành lễ: "Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Phật Tịch người nhìn lại, bây giờ nàng muốn xem xem một nữ nhân ác độc như vậy rốt cuộc xấu xa thế nào.
Song, chỉ nhìn thoáng qua, Phật Tịch đã ngây ngẩn cả người. Hai tay nàng vô thức siết chặt, mặt lộ vẻ kinh ngạc và chấn động.
Bắc Minh Thần cảm nhận được tay của Phật Tịch siết chặt, hắn đầu nhìn Nam Âm, kinh ngạc biết Phật Tịch bị gì? Sao nàng nhìn thấy Nam Âm lại phản ứng mạnh như thế?
Hắn khẽ nhéo tay Phật Tịch, hiệu cho nàng thả lỏng.
Thi Hoành cũng nắm chặt tay Nam Lạc, ông sợ Nam Lạc kích động, xông lên thì phải làm đây?
Nam Âm phát hiện có người nhìn mình chằm chằm, bà dời mắt nhìn qua, nhìn thấy một người phụ nữ đeo mạng che mặt. Còn kịp nhìn kỹ đã bị Phật Tịch bên cạnh Nam Lạc thu hút.
Nam Âm đối mặt với Phật Tịch, hai người đều dời mắt. Bà chằm chằm Phật Tịch, đến khi Phật Tịch lướt qua mình mới híp mắt đầy hung ác.
Sao nàng còn sống?
Rõ ̀ng nàng đã bị mình bóp chết rồi, còn bình yên đứng đó?
Phật Tịch chằm chằm Nam Âm, cho dù Nam Âm đã lướt qua mình nhưng nàng vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng bà .
Bắc Minh Thần nắm Phật Tịch , khẽ hỏi thăm: "Sao vậy? Nam Âm có vấn đề gì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-147-2-ba-ta-giong-me.html.]
Phật Tịch ngước đầu nhìn Bắc Minh Thần, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và khó hiểu. Bờ môi nàng khẽ run, vất vả lắm mới phun mấy chữ.
"Bà... Đó là mẹ."
Trong chớp mắt, Bắc Minh Thần ngây ngẩn cả , rất lâu mới hoàn hồn lại, khẽ nói: "Khê Nhi, nàng đang nói gì vậy?"
Phật Tịch cúi đầu xuống, lại ngẩng lên, cả người ngơ ngác lại có vẻ sợ hãi: "Bà ... Giống mẹ!"
Bắc Minh Thần nhíu mày, đưa tay ôm vai Phật Tịch, cùng nàng ngồi xuống, cúi đầu khẽ thì thầm bên tai nàng: "Đừng nghĩ lung tung, chúng kiểm chứng lại ."
Phật Tịch nhắm mắt điều chỉnh tâm trạng, khẽ gật đầu.
Sau khi Nam Âm ngồi xuống, vờ như lơ đãng nhìn lướt qua Bắc Minh Thần và Phật Tịch, thấy hành động của hai người rất mật, ánh mắt bà hiện lên vẻ ̀n nhẫn.
Ngôn Dận thấy vậy, ông dời mắt vuốt ve chén rượu trong tay.
Nam Âm nói gì, chư vị đại thần đại điện cũng dám nói gì. Bọn họ vội cúi đầu xuống, chỉ mong giảm bớt cảm giác tồn ̣i.
Phật Tịch vẫn kìm được nhìn qua Nam Âm.
Bắc Minh Thần thấy thế xoa tay Phật Tịch, lắc đầu với nàng.
Trên đại điện ca múa vui vẻ, tiếng đàn êm tai vang lên.
Bọn họ đang chờ, chờ Bắc Minh Vũ có thể tìm được chứng cứ Nam Âm làm chuyện ác ở trong tẩm điện .
Thời gian dần trôi qua, bầu khí vui vẻ dâng trào. Mọi người đại điện đều thả lỏng, uốn rượu vui vẻ.
Trong lúc mọi người để ý, Bắc Minh Vũ chuồn êm vào, y đeo mặt nạ, âm thầm ngồi cạnh Bắc Minh Thần, khẽ gật đầu với hắn.
Bắc Minh Thần lạnh lùng muốn nhìn Nam Lạc.
Đột nhiên Phật Tịch kéo Bắc Minh Thần lại.
Bắc Minh Thần dời mắt nhìn Phật Tịch, vô cùng bình tĩnh nhìn nàng chằm chằm.
Lông mi của Phật Tịch khẽ run lên, đó thả cánh tay Bắc Minh Thần , đầu nhìn đến hắn.
Bắc Minh Thần biết suy nghĩ trong lòng Phật Tịch, nếu như vì Nam Âm là mẹ của Khê Nhi mà tha thứ chuyện sai lầm bà gây , vậy sẽ công bằng với những người bị bà làm tổn thương.
chính là sai, hơn nữa chuyện sai Nam Âm đã làm thể tha thứ được.
Bắc Minh Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y của Phật Tịch, khẽ nói: "Đừng vội, ngộ nhỡ bà phải thì ?"
Hắn nói xong nhìn qua Nam Lạc, khẽ gật đầu.
Nam Âm nhìn theo ánh mắt của Bắc Minh Thần, bây giờ bà mới chú ý đến Nam Lạc, con ngươi nhìn qua bà ấy rồi khẽ nhíu mày. Chưa đợi bà nói chuyện đã thấy Nam Lạc lên.
Nam Lạc cầm chén rượu trong tay, đứng lên đập mạnh xuống đất.
"Xoảng..."
Chỉ một tiếng vang thật lớn, chén rượu vỡ tan.
Đám người yến hội bị âm thanh này thu hút nhìn sang, khi nhìn thấy nữ tử đeo mặt nạ thì đều cảm thấy tò mò.
Nữ tử này là ai?