Phật Tịch sửng sốt mấy giây, bị thương gì chứ?
Sau đó nàng phản ứng kịp, ừm có lẽ chút vết thương nhỏ đó đã lành từ lâu rồi.
Sao đột nhiên Bắc Minh Hoài lại hỏi về vết thương của nàng?
"Bẩm thái tử điện hạ, đã lành lâu rồi."
Bắc Minh Hoài như điều suy nghĩ gật đầu, nếu vết thương người đã khỏi hoàn toàn thì người nàng còn thoang thoảng mùi thuốc. Mà mùi lại như hồng hoa.
Đột nhiên, trong lòng y chấn động, trong đầu dâng lên một suy nghĩ.
Chẳng lẽ là Bắc Minh Thần?
Y nghiêng đầu nhìn qua Phật Tịch thấy sắc mặt của nàng đổi, khẽ híp mắt, trong lòng bực bội,
Bắc Minh Hoài nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên ánh mắt sáng lên, lạnh lùng mở miệng: "Bổn vương biết Thần vương phi và Uyển Nhi có xích mích, bổn vương nàng nói lời xin lỗi."
Phật Tịch chần chờ, khẽ cười nói: "Thái tử điện hạ ái mộ Ninh tiểu thư à?"
Bắc Minh Hoài trả lời.
Phật Tịch rõ Bắc Minh Hoài có ý gì, nàng nhíu mi, nhanh chóng hé miệng cười: "Thái tử điện hạ, thần phụ trước xem thử."
Nói xong, nàng chờ Bắc Minh Hoài trả lời đã về phía trước.
Bắc Minh Hoài nhìn bóng lưng Phật Tịch xa, mặt còn vẻ ôn hòa nữa.
Sau khi Phật Tịch chạy mấy bước, nàng liếc trộm về phía . Lúc nhìn thấy bóng dáng của Bắc Minh Hoài nữa, nàng thở một . Không biết có phải ảo giác của nàng , nàng luôn cảm thấy Bắc Minh Hoài có mưu đồ với mình, nhưng phải tình cảm nam nữ.
Cả người nàng run lên, đây thật sự là một suy nghĩ đáng sợ.
Nàng về phía trước một lúc vẫn nhìn thấy bóng dáng của Bắc Minh Thần. Nàng khẽ nhíu mày.
Rốt cuộc nam nhân chết tiệt chạy rồi?
Chẳng lẽ lên núi đánh hổ thật à? Thật , nhìn xem bản lĩnh mình .
Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy cây phía trước có một ổ chim non. Nàng phấn khởi chạy đến, dùng tay vỗ cây, nhìn xung quanh khẽ nói: "Én nhỏ, én nhỏ."
Một con chim ló đầu khỏi tô: "Chít chít... Chúng là hỉ thước."
Phật Tịch khẽ ho một tiếng: "Xin lỗi, có chuyện nhờ ngươi ngóng."
"Ríu rít... Không biết." Nó nói xong rụt người về.
Phật Tịch thấy thế vội mở miệng: "Ra, còn nói hỏi chuyện gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-58-1-ngai-nghe-xem-co-gion-khong.html.]
Trả lời nàng là sự yên tĩnh.
Phật Tịch mím môi, lại nhìn thấy một con chim gõ kiến ở phía trước đang mổ cây, vội chạy đến.
"Có cảnh , nhờ ngươi..."
"Ríu ríu... Không ̉nh." Nó nói xong vỗ cánh bay mất.
Phật Tịch: "..." Nàng cảm nhận được ác ý thật nhiều.
"Nàng muốn hỏi chuyện gì?"
Vào lúc Phật Tịch mờ mịt, nàng thấy một giọng nói. Nàng nhìn xung quanh nhưng thấy bóng dáng của bất kỳ động vật nào. Nàng xoay quanh một vòng ̣i chỗ: "Là con vật nào đang nói chuỵen?"
"Ở dưới, cẩn thận..."
Phật Tịch vội lui về một bước, chỉ nhìn thấy một con ốc sên chết thảm dưới chân mình. Ốc sên lòi ruột , hình ảnh quá thảm khiến Phật Tịch nuốt nước miếng một cái.
Đã lâu rồi nàng ăn ốc.
Nàng lắc đầu, vội thẳng về phía trước. Nàng một đoạn đường nhưng thấy bóng dáng của bất kỳ ai cả, xung quanh cũng có động vật gì. Trong lòng nàng sốt ruột, Bắc Minh Thần bị lão hổ ăn chứ? Không còn cách nào khác, chỉ có thể leo cây, chắc nên leo đến chỗ cao xem thử.
[Bắc Minh Thần rồi?]
Phật Tịch đứng nhánh cây, bàn tay đặt lên trán che ánh nắng, ánh mắt nhìn xung quanh.
[Phải nói bầu khí cao trong lành thật.]ư
Bắc Minh Thần từ sườn đất về phía trước, trông thấy nàng mặc y phục màu vàng, bàn tay đặt lên trán đang ngóng trông nhìn nơi xa.
Ừm, trông như một con khỉ.
"Phật Tịch."
Phật Tịch tiếng nhìn sang, thấy Bắc Minh Thần hề bị thương đứng dưới ̀ng cây. Trong lòng nàng còn sốt ruột nữa, nở nụ cười xấu xa.
[Nam nhân chết tiệt, nhận thái độ bề của .]
[Thật muốn giẫm lên đầu hắn, để hắn phải phục tùng.]
[Nghĩ lại đã cảm thấy đắc ý.]
Bắc Minh Thần đen mặt, nhưng sợ Phật Tịch bị hoảng sợ đột ngột ngã xuống. Hắn kìm nén cơn giận trong lòng, dè dặt nói: "Nàng mau xuống đây, coi chừng ngã..."