Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 61.1: Con nhìn rau cải kia đáng thương biết bao, cạn khô nước

Cập nhật lúc: 2025-02-21 14:15:13
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng nói xong, thấy vẻ mặt Bắc Minh Thần đổi thành màu gan heo, khí thế hung hăng nàng chằm chằm.

Phật Tịch ngậm miệng, nhìn Bắc Minh Thần mấy giây, sợ Bắc Minh Thần thật sự bị mình làm cho tức chết, nàng vuốt ngực hắn, khẽ nói: "Vậy ngài muốn ăn cái gì?"

Bắc Minh Thần nói: "Ta muốn ăn cơm nàng nấu." Hắn nói xong chăm chú nhìn Phật Tịch, trong ánh mắt ẩn chứa sự mong chờ.

Phật Tịch lúng lúng túng, nhưng phản ứng rất nhanh, quả quyết nói: "Ngài có chắc muốn ăn cơm nấu chứ?"

[Ta còn dám ăn cơm nấu.]

[May mà được mẹ đại nhân đánh giá, ăn muối thì ăn muối , cho rau vào làm gì. Con xem mấy loại rau củ đáng thương biết bao, cạn khô nước rồi.]

Trong lòng Bắc Minh Thần cứng đờ, Phật Tịch có nhà ở thế giới cũ à? Vậy nàng có nghĩ trăm phương ngàn kế để trở về ?

Hắn nghĩ đến đây, cả người lại dâng lên sự ngang ngược, nhưng hắn lại nhanh chóng kìm nén. Không , thể hù dọa nàng nữa, người thì hắn có thể tìm về, nhưng hồn thì hắn tìm đây?

Phật Tịch nhìn sắc mặt Bắc Minh Thần đổi liên tục, rõ là có chuyện gì?

Giọng nói ôn hòa của Bắc Minh Thần vang lên: "Chỉ cần là món nàng làm thì đều thích."

Phật Tịch cười yêu kiều, lúm đồng tiền lộ , rụt tay lại đứng lên trốn .

"Vậy ngài chờ một lát nhé."

Bắc Minh Thần nhìn thấy Phật Tịch cười, ngẩn người, đến khi có giọng nói vang lên. Ngay đó là tiếng cửa đóng lại hắn mới hoàn hồn đầu nhìn sang. Đuôi lông mày của hắn chứa đầy vẻ ôn hòa, cả người trầm tĩnh cười cười.

Cả người Phật Tịch tỏa sự vui vẻ, mặt nàng nở nụ cười nhạt ngay cả mình cũng nhận chạy về phía phòng bếp.

Vừa mới vào phòng bếp, chỉ thấy quản sự chào đón, cúi người cung kính: "Tiểu nhân bái kiến vương phi."

Phật Tịch gật đầu: "Ngươi cần để ý đến , làm việc , nấu cơm cho Bắc Minh Thần."

Quản sự vội quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin tha thứ: "Hồi bẩm vương phi, hôm nay nhà bếp đã nấu thức ăn, là vương gia nói ngài ấy muốn ăn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-61-1-con-nhin-rau-cai-kia-dang-thuong-biet-bao-can-kho-nuoc.html.]

Phật Tịch biết quản sự đã hiểu nhầm rồi, vừa muốn nói chuyện, mắt hiện lên ánh sáng trắng. Chờ khi nàng phản ứng kịp, ánh sáng trắng đã hạ xuống.

Nàng tập trung nhìn lại, thì là bánh ́n bay.

Hay lắm, suýt chút nữa nàng nghĩ da mặt mình thành tinh rồi.

Hồi lâu quản sự thấy giọng nói mới nâng mắt nhìn lại, đó nhìn theo ánh mắt Phật Tịch, cẩn thận hỏi thăm: "Vương phi muốn ăn bánh ́n bay à?"

Phật Tịch gật đầu, dời mắt, đúng là nàng muốn nếm thử bánh rắn bay này có vị gì.

"Ta muốn làm phần ."

"Vâng."

Phật Tịch vào phòng bếp, nhìn xung quanh một hồi, suy nghĩ nên làm món gì cho Bắc Minh Thần. 

Quản sự đến, cung kính nói: "Vương phi, người cần tiểu nhân làm gì ?"

Phật Tịch lắc đầu, liếc mắt nhìn sang: "Bệnh nhân ăn món gì dễ dàng tiêu hóa?"

"Dễ tiêu hóa à."

Phật Tịch gật đầu, phất tay hiệu cho quản sự mau lui .

Món dễ tiêu hóa?

Sao nàng lại nghĩ đến thuốc tiêu thực nhở.

 

Loading...