Nàng lắc đầu, nhìn thấy bột ở trước mặt, chợt nở nụ cười, để nàng bộc lộ ̀i năng nào. Nàng nghĩ vậy vung tay áo lên bắt đầu lên, từ xa nhìn lại, giống như một người ̀i giỏi thật.
Sau khi nhào bột, Phật Tịch đầu nhìn lại.
"Anh đẹp trai ơi, đưa cây cán bột của ngươi cho mượn dùng chút."
"Vâng." Người vậy, mặc dù hiểu đẹp trai có ý gì nhưng hiểu câu phía .
Phật Tịch nhận cây cán bột đặt ở một bên, chỉ thấy nàng dùng tay nhồi cục bột mấy lần, đó cầm d.a.o phay cắt. Nàng cắt một đống bột thành từng miếng nhỏ, đó cầm cây cán bột cán qua.
Sau đó nàng cầm lên nhìn, dùng tay kéo hai bên cố gắng để bột mỏng hơn. Khi nàng đã hài lòng lại tiếp tục cán miếng kế tiếp, khi cán xong dùng tay xoa nắn, cuối cùng đặt bột ở một bên.
Quản sự nhìn thấy hành động của Phật Tịch, kinh ngạc, trong lòng thầm than vương phi đang muốn làm sủi cảo ?
Phật Tịch nấu nước, khi nước sôi cho vắt mì vào nồi, còn dáng cầm đũa quấy mầy lần đó đậy nắp nồi.
Sau đó, nàng cầm một chén lớn cắt hành, cho gia vị, lúc cảm giác mì đã chín thì qua mở nắp nồi.
Bỗng nhiên nàng mở to mắt, hít vào một .
Chỉ thấy trong nồi nổi lên một lớp mì trắng bóng, dày dày, giống như đậu hũ cá bị biến dị.
Đây là gặp nóng nở à?
Phật Tịch lúng túng nhìn mọi người xung quanh, những người mau chóng thu lại ánh mắt hoảng sợ, xoay đầu. Người thì ngẩng đầu, người lại cúi đầu, phối hợp khó hiểu.
Phật Tịch khẽ ho một tiếng: "Ta làm cho Thiết Trụ, nó thích ăn cơm như thế."
Đám người im lặng nói.
Phật Tịch mau chóng đậy nắp nồi, sờ mũi. Lần này kết thúc thế nào, làm cơm tối cho Bắc Minh Thần đây?
Đang lúc nàng muốn dùng cơm tối các đầu bếp đã làm để lừa gạt cho qua chuyện, bất chợt nhìn thấy ở góc khuất có đặt một quả bí đỏ. Ánh mắt nàng lóe sáng.
Nàng qua cầm bí đỏ cắt nhỏ đó cho vào nồi, rót nước vào, đậy nắp nồi ngồi chờ nửa tiếng.
Nàng đứng lên mở nắp nồi , cẩn thận cho muối, đó quấy quấy, nhìn một nồi đầy màu vàng, lại lưa thưa bí đỏ, Phật Tịch muốn ói.
Nàng nghĩ gì đó lại cho chút bột mì vào, chỉ thấy nồi sôi lên nổi bọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-61-2-con-nhin-rau-cai-kia-dang-thuong-biet-bao-can-kho-nuoc.html.]
Phật Tịch cầm chìa quấy mấy lần, tiện tay cầm một chiếc bồn, rót canh bí đỏ vào đó. Cổ tay nàng run lên, đó mới run rẩy cho canh bí đỏ vào.
Những đầu bếp lén nhìn qua, đột nhiên cảm thấy mình rất no, buổi tối muốn ăn cơm nữa.
Phật Tịch mặt đỏ tim run, cầm một thìa nhỏ cho vào bồn, bưng lên đó chạy khỏi bếp.
Các đầu bếp nhìn chiếc nồi , trong nồi còn có màu vàng , trong phút chốc ai bước qua nữa.
Phật Tịch chạy vội đến Thần Tịch viện, đẩy cửa phòng , vẻ mặt tươi cười: "Vương gia, dùng cơm thôi."
Bắc Minh Thần tiếng, mở to mắt nhìn sang, thấy Phật Tịch bưng một cái bồn, mi tâm vô thức giật giật. Theo Phật Tịch đến càng ngày càng gần, dường như hắn ngửi thấy mùi khác.
Phật Tịch đặt bồn lên bàn, đưa tay kéo Bắc Minh Thần lên để hắn dựa vào giường, đó bưng bồn canh bí đỏ qua.
Sau khi Bắc Minh Thần nhìn thấy rõ vật trong châụ, hắn nhìn Phật Tịch với vẻ khiếp sợ, nuốt nước bọt chật vật mở miệng: "Nàng lâu như thế để làm món này à?"
Phật Tịch gật đầu: "Ừm, vương gia, ngài đừng thấy vẻ ngoài nó xấu xí, thật nó rất ngon đó. Mà bí đỏ lại có giá trị dinh dưỡng rất cao."
Bắc Minh Thần vô thức mím chặt môi, tha thứ cho ánh mắt vụng về của hắn, thật sự nhìn ngon chỗ nào. Thứ này nhìn như một đống...
Phật Tịch phát hiện , cầm thìa múc một muỗng, đưa tới trước mặt Bắc Minh Thần.
"Vương gia, đút ngài ăn."
Bắc Minh Thần nhìn thứ màu vàng gần trong gang tấc , cố nén để mình ói, dời mắt nhìn Phật Tịch, nhìn vẻ mặt đầy mong chờ của nàng, nói: "Nàng nếm qua ?"
Phật Tịch lắc đầu: "Đây là món làm cho vương gia, ăn thích hợp." Lúc nói chuyện, nàng đưa thìa đến gần môi của Bắc Minh Thần hơn.
"Vương gia, mau ăn , một hồi nguội biến thành một đống đó."