[Tàm ̣m thôi.]
[Lần làm món này nữa.]
[Nhìn qua giống tương, dính bên miệng còn giống hơn.]
Bắc Minh Thần dừng tay xoa đôi môi, biết trong bụng dâng lên cảm giác buồn nôn, muốn phun .
Hắn nghĩ vậy đưa tay che lồng ngực, vô thức cúi người.
Phật Tịch qua vỗ lưng Bắc Minh Thần, lo lắng hỏi: "Vương gia, ngài rồi?"
[Không phải ăn canh bí đỏ bị trúng độc chứ?]
[A men.]
Bắc Minh Thần vốn có thể kìm được, chỉ cần chịu chút sẽ nhịn xuống, nhưng Phật Tịch lại sốt ruột đặt bồn canh bí đỏ xuống đất. Đúng lúc ở trước mặt hắn, hắn nhịn được nữa.
Chỉ thấy tiếng "Ọe" vang lên, hắn nôn .
Phật Tịch nhìn thấy bãi nôn đất, trong dạ dày cũng cuộn trào, "Ọe" một tiếng ói đất.
Hay lắm.
Vợ chồng người thì tâm linh tương thông.
Còn hai người bọn họ thì dạ dày khó chịu cùng nôn.
Sau khi hai người cùng nôn, dường như vết thương của Bắc Minh Thần bắt đầu đau, sắc mặt trắng bệch tựa đầu vào đầu giường
Phật Tịch nhìn mặt đất, lại nhìn vị gia đang nằm giường, bật cười ha ha.
[Chỉ biết nôn, nôn xong cũng biết quét dọn, dù cũng là thứ từ trong miệng ngươi phun .]
Bắc Minh Thần cảm giác trong dạ dày hắn lại bắt đầu cuộn trào.
Phật Tịch bất đắc dĩ ngoài lấy dụng cụ quét dọn.
Bắc Minh Thần thoáng qua, mở miệng ngăn cản: "Để hạ nhân làm ."
Cả quá trình Phật Tịch đang mím môi, nàng câu này chỉ lắc đầu nhanh chóng làm xong việc tay.
[Hạ nhân trông thấy những thứ này chẳng lẽ buồn nôn à?]
Bắc Minh Thần chằm chằm bóng dáng Phật Tịch, thấy nàng nhanh chóng quét dọn xong, đó chạy vội khỏi phòng.
Hắn khẽ cười, lại cảm nhận được mùi khó hiểu trong khí.
"Kẹt kẹt..." Phật Tịch đẩy cửa vào, tay còn bưng cháo vào thức ăn. Nàng đến bên giường, đưa thức ăn qua: "Ăn ..."
Bắc Minh Thần ngờ Phật Tịch sẽ bưng cơm cho hắn lần nữa, dựa theo tính cách của Phật Tịch, nàng bỏ đá xuống giếng đã tệ rồi, dịu dàng lại có ý tốt như bây giờ.
[Hắn đang nhìn gì thế?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-62-2-la-cuoi-khong-tien-de-nguoi-khac-thay-a.html.]
Phật Tịch xoay , nhìn theo ánh mắt của Bắc Minh Thần.
[Ta nhớ dường như ở trước cửa sổ có một cái cây, lại thấy nữa?]
Bắc Minh Thần mau chóng dời mắt, cúi đầu.
Phật Tịch lại đưa cháo qua: "Ăn chút cháo loãng ."
Bắc Minh Thần đưa tay chỉ chăm chú nhìn Phật Tịch.
[Chẳng lẽ đói bụng à?]
[Vậy quên , đừng ăn quá no nưa.]
Ngay lúc Phật Tịch xoay người, Bắc Minh Thần nhanh chóng nhận cháo từ tay nàng.
Đầu tiên Phật Tịch mờ mịt, đó nở nụ cười hài lòng. Tiếp theo, nàng phát hiện trong phòng có mùi hương, vội đứng dậy mở cửa sổ để thông gió.
*
Sáng sớm.
Phật Tịch mở mắt nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc, trong lòng dâng lên lửa giận.
[Đệch, vậy mà nam nhân chết tiệt này đối xử với tốt trong mơ.]
Mi mắt Bắc Minh Thần đang nhắm chặt khẽ run lên.
Sau đó, chỉ thấy tiếng Phật Tịch rời giường rửa mặt rồi khỏi phòng.
Phật Tịch đứng ở cửa, giơ hai tay lên duỗi lưng mệt mỏi.
Tòng Tâm chạy tới: "Vương phi, thái tử điện hạ và Ninh tiểu thư đến, nói là thăm vương gia."
Phật Tịch khẽ hừ: "Sáng sớm đã đến rồi."
Tòng Tâm vội đáp lời: "Vương phi, còn sớm nữa, là người dậy trễ."
"Ngươi... Dẫn đường..."
"Vâng..."
Phật Tịch thẳng đến sảnh, hành lễ với Bắc Minh Hoài: "Bái kiến thái tử điện hạ."
"Thần vương phi cần đa lễ."
Phật Tịch thẳng lên, chỉ thấy Ninh Nhàn Uyển cười nói: "Thần vương phi, mạo muội đến đây đã đắc tội nhiều." Nói xong còn bịt mũi miệng nở nụ cười.
Phật Tịch một lời khó hết, lúc nàng cười lại muốn che miệng, là nàng cười tiện để người thấy à?
"Cô nương đã nói mạo muội đắc tội, nếu tính toán chẳng phải sẽ bị người mắng ?"