Phật Tịch trừng mắt , nàng trợn mắt, đưa tay mình đặt lên trán Bắc Minh Thần, miệng nói: "Không bị sốt, lại bắt đầu nói mê sảng rồi?"
Bắc Minh Thần kéo tay Phật Tịch xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng chằm chằm, nghiêm túc hỏi: "Trả lời , nếu chỉ có một hoàng hậu thì nàng có bằng lòng ?"
Phật Tịch vội chặn miệng của Bắc Minh Thần lại, hốt hoảng chung quanh một chút thấy có ai, chợt thở dài một đưa tay vỗ đầu Bắc Minh Thần.
"Ngài muốn sống nữa à, giữa ban ngày đã nằm mơ rồi."
[Tên khốn này bị đè đến ngốc chứ hả?]
[Đầu hỏng rồi à?]
Bắc Minh Thần bật cười mấy tiếng, đưa tay khẽ búng trán Phật Tịch.
"Trả lời ..."
Phật Tịch chống tay lên cằm, nghiêm túc suy nghĩ.
[Nếu như chỉ có một hoàng hậu là , vậy dường như rất tốt. Nếu như hoàng thượng là Bắc Minh Thần thì càng tốt hơn, vậy chính là vô địch thiên hạ, vạn người rồi.]
Nàng há miệng nói: "Không muốn..."
[Được rồi, ngộ nhỡ nói muốn, tên Bắc Minh Thần hung hăng làm thật, ̣o phản thì phiền toái to rồi.]
Bắc Minh Thần vậy, trong lòng nói rõ có cảm giác thế nào. Hắn đưa tay ôm chặt Phật Tịch vào lòng, cằm đặt lên đầu nàng.
Nếu nàng muốn, vậy lâu nữa sẽ đưa cả cung điện này cho nàng.
Phật Tịch thở nổi chợt tức giận.
[Sắp tắt thở rồi.]
[Thật sự biết người khác ôm thế nào, nếu cứ ôm thế này có lẽ cách ngày chầu trời còn xa nữa.]
Cảm xúc của Bắc Minh Thần đang cuộn trào, bất chợt thấy câu tiếng lòng này. Lần này thì rồi, cảm xúc tan biến.
Hắn thả lỏng Phật Tịch , kéo tay của nàng thẳng về phía trước.
Phật Tịch theo phía Bắc Minh Thần, khi đến đại điện đã thấy rất nhiều người đến.
Những đại thần gặp Bắc Minh Thần đến, vội vàng hành lễ: "Bái kiến Thần vương điện hạ, bái kiến Thần vương phi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-65-2-co-le-tieu-cong-chua-nay-cam-lanh-roi-moi-tieu-chay.html.]
[Ui, cảm giác này tệ.]
[Ta thừa nhận như lâng lâng, hoàng vị như đang tỏa sáng lấp lánh vậy.]
"Hoàng thượng giá lâm." Giọng nói cất cao của thái giám vang lên.
Chúng thần vội quỳ xuống dập đầu hành lễ: "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Phật Tịch cũng ̣nh quỳ xuống theo mọi người, nhưng thấy Bắc Minh Thần đứng thẳng, nàng nhíu mày.
[Đúng thế, từng chú ý, dường như Bắc Minh Thần từng quỳ trước mặt hoàng thượng. Dường như hoàng thượng cũng thèm để ý đến hắn, chẳng lẽ đây chính là phong thái của chiến thần à?]
[Ha ha, vậy là phu nhân của chiến thần, xem như được nhờ rồi. Như vậy, này phải đối xử với Phật Tịch tốt hơn mới được.]
Bắc Minh Thần cúi đầu, âm thầm cười. Tốt quá, càng ngày Phật Tịch càng thích hắn hơn rồi.
"Chúng ái khanh bình ." Hoàng thượng ngồi long ỷ nói với đám người.
Sau khi đám người ̣ ơn thì đứng lên, ngồi vào vị trí của mình.
Sau đó bắt đầu nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng Phật Tịch liếc nhìn cửa đại điện. Tâm trạng của nàng giống như tham dự hôn lễ lúc còn bé, vội vàng muốn gặp cô dâu.
[Cũng biết cô dâu này có đẹp ?]
[Ủa, bậy, làm lại.]
[Không biết tiểu công chúa này có đẹp ?]
Bắc Minh Thần liếc mắt, nếu Phật Tịch là nam nói câu này chắc chắn sẽ bị đánh chết.
Cuối cùng, dưới ánh mắt nóng bỏng của Phật Tịch, còn nghênh đón sứ thần nước khác, thấy sứ giả, tiểu công chúa của nước bọn họ đã lên múa trước.
Phật Tịch chép miệng.
[Vóc người này, gương mặt khiến cho người muốn ngừng nhìn mà được...]
[Chỉ là để lộ rốn, chẳng lẽ nàng lạnh à?]
Phật Tịch đầu dung nhan người ngoài đại điện, lại nhìn trang phục mùa thu người mình.
[Có lẽ tiểu công chúa này sẽ bị cảm lạnh mất, đó bị tiêu chảy.]