Bắc Minh Thần cười nắm chặt tay Phật Tịch, đột nhiên hắn phát hiện từ khi quen Phật Tịch, hắn luôn vô thức mỉm cười.
Phật Tịch nhìn Bắc Minh Thần kéo nàng rời , vỗ tay , khẽ nói: "Chúng cần nói một tiếng với Hoàng thượng à?"
"Không cần."
[Người này nói lý lẽ như thế, hề kiên nhẫn, rất thích.]
Khóe môi Bắc Minh Thần cười từng cụp xuống.
Hai người đại điện, Bắc Minh Thần thấy Phật Tịch liên tục lẩm bẩm đếm.
"Chín mươi lăm, chín mươi sáu, chín mươi bảy, chín mươi ́m, chín mươi chín, một trăm, ok."
Bắc Minh Thần thấy tiếng, nhìn sang: "Nàng đang đếm gì thế?"
Phật Tịch nở nụ cười, dừng bước lại: "Sau khi ăn cơm một trăm bước thể sống đến chín mươi chín tuổi."
Nàng nói xong tránh khỏi tay Bắc Minh Thần, chạy đến lưng hắn nâng tay mình khoác lên vai hắn, thuận thế kéo hắn xuống.
"Mau ngồi xuống..."
Bắc Minh Thần bật , ngoái Phật Tịch, cúi người cõng Phật Tịch lên, đó thẳng về phía trước.
Bọn cung nữ thái giám qua thấy thế vội quỳ xuống đất, cúi đầu. Chờ khi Bắc Minh Thần qua khỏi, bọn họ mới chậm ̃i ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh.
Vừa rồi đó là Thần vương điện hạ, trời ạ, nếu phải bây giờ là giữa ban ngày, bọn họ đều nghĩ mình gặp quỷ rồi.
Kỷ Ngưng đứng đài cao nhìn hai người bên dưới như keo như sơn, vẻ mặt bình tĩnh, khóe môi vô thức cong lên. Có thể ở cạnh người mình thích thật tốt.
Chẳng Bắc Minh Hoài xuất hiện lúc nào, y đến bên cạnh Kỷ Ngưng, thuận ánh mắt của nàng nhìn thoáng qua, thấy Bắc Minh Thần cõng Phật Tịch đến phía cửa cung. Trên mặt y vô thức nở nụ cười, bọn họ ân ái như thế thật sự vô cùng tốt.
Kỷ Ngưng nhìn Bắc Minh Hoài, thấy dáng vẻ này của y nghĩ rằng Bắc Minh Hoài hâm mộ Bắc Minh Thần và Phật Tịch. Nàng nhìn Bắc Minh Hoài một phen, xem thái tử điện hạ cũng là người trọng tình nghĩa.
Giọng nói của nàng vô thức ôn hòa hơn: "Thái tử điện hạ."
Bắc Minh Hoài gật đầu, đầu ôn hòa nói: "Kỷ Ngưng công chúa nhớ nhà à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-70-2-dem-nay-phong-bep-khong-can-nau-com-ca-phu-hup-chao.html.]
Kỷ Ngưng cười nữa, im lặng nói, đầu tiếp tục nhìn phương xa. Nơi có gì đáng cho nàng nhớ chứ?
*
Phật Tịch mở to mắt, dụi mắt ngồi dậy, ánh mắt nhập nhèm ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ.
Chờ khi nàng tỉnh ́o lại, vén chăn xuống giường, đến cạnh gương đồng ngồi xuống, nhìn gương mặt u ám của mình. Đột nhiên nàng rất muốn làm mặt nạ, nhưng ở cổ đại làm gì có mặt nạ chứ?
Nàng suy nghĩ một phen, quyết ̣nh tự tay làm.
Nói là làm ngay, hành động mạnh mẽ. Nàng vội chạy khỏi phòng, suýt chút nữa đụng vào Bắc Minh Thần mới đến Thần Tịch Viện.
Bắc Minh Thần đưa tay ôm vai Phật Tịch để nàng dừng lại, cúi đầu nhìn Phật Tịch: "Chạy nhanh như thế làm gì?"
Chẳng lẽ biết hắn đến nên chạy nghênh đón, Phật Tịch đối xử với hắn thật tốt.
Phật Tịch gạt hai tay xuống, vờ muốn trốn : "Đi vào bếp."
Bắc Minh Thần giơ tay được một nửa muốn ngăn tay của Phật Tịch lại, đó hắn âm thầm rụt tay, nuốt nước bọt: "Một lát có việc, buổi tối dùng bữa ở vương phủ."
Phật Tịch quan tâm, gật đầu nói: "Ừm, ."
Bắc Minh Thần liếc mắt nhìn Phật Tịch về phía phòng bếp, chờ khi nhìn thấy bóng dáng của Phật Tịch nữa, vội chạy về phía trước.
"Linh Tiêu..."
Linh Tiêu vốn định trở về phòng nghỉ ngơi, thấy tiếng của Bắc Minh Thần thì dừng bước, đầu lại, vẻ mặt khó hiểu. Chẳng phải vừa rồi vương gia mới vào Thần Tịch viện à?
Sao nhanh như thế? Nhìn vẻ mặt vương gia vô cùng lo lắng, chẳng lẽ vương phi đuổi vương gia ngoài?
Ừm, có thể lắm.
Linh Tiêu mấy bước đến cạnh Bắc Minh Thần, cúi đầu nói: "Vương gia..."