Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 73.1: Tuy ngươi xấu như thế nhưng vẫn rất lương thiện

Cập nhật lúc: 2025-04-01 14:43:59
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bắc Minh Thần mờ mịt, khốc cái gì chó? Phật Tịch đang mắng hắn là chó à?

"Nàng đang mắng à?"

Phật Tịch đưa mu bàn tay chạm mũi.

[Ta chỉ đang thầm hát khẽ trong lòng.]

[Là ngươi đột nhiên nói chuyện, quấy rầy suy nghĩ của .]

"Sao có thể, nói cool dog, chính là dog rất cool rất cool, phiên dịch chính là vương gia rất rất đẹp trai.

Trên mặt Bắc Minh Thần nở nụ cười mê người, dáng vẻ giống như nói, nàng nhìn xem bổn vương tin à?

Phật Tịch cười lấy lòng, đó tiếp tục nhìn ngoài cửa xe.

[Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, bông hoa cười với . Chim nhỏ nói chào buổi sáng, ̣i ngươi lại đeo thuốc nổ lưng? Ta đánh b.o.m trường học, thầy cô hề biết. Kéo dây xong chạy mất, tiếng ầm vang lên trường học còn.]

[Mặt trời mọc leo cột điện, leo cột rồi chạm vào điện cao thế. Vừa chạm vào đã bị điện giật đưa tay thẳng đến điện Diêm Vương. Ta châm cho Diêm Vương điếu thuốc, Diêm Vương khen thiếu niên tốt. Ta lại cho hắn năm tệ, hắn đưa về nhân gian.]

Trước Bắc Minh Thần thích cười, nhưng từ khi quen biết Phật Tịch thì hắn đã biết cảm giác nén cười là gì. Giờ phút này hắn đang cắn chặt răng, tay siết chặt nắm đấm khiến cho mình tỉnh ́o lại.

Phật Tịch thật là, chỉ thiếu chút nữa bay lên trời sóng vai với mặt trời.

[Bầu trời mênh m.ô.n.g là tình yêu của , người yêu lòng tan nát la la la...]

[Đột nhiên rất muốn ăn tai lợn, à , tai mèo.]

Bắc Minh Thần ngước mắt nhìn thấy Phật Tịch đang tựa vào cửa sổ, lỗ tai mèo? Ăn được à?

[Nhân chi sơ tính bổn thiện, làm bài tập là hảo hán. Thầy cô đánh ngươi thì làm thế nào, cầm chổi lên chiến thôi.]

Mi tâm của Bắc Minh Thần giật giật ngừng, đưa tay ôm Phật Tịch vào lồng ngực của mình.

Phật Tịch kinh ngạc mở to mắt.

Khóe môi Bắc Minh Thần khẽ nhếch, cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn kết thúc, Phật Tịch mím môi.

[Sao lại có mùi cá nướng?]

"Vương gia, buổi tối ngài ăn gì thế?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-73-1-tuy-nguoi-xau-nhu-the-nhung-van-rat-luong-thien.html.]

Bắc Minh Thần nhìn nữ nhân đang nói chuyện nghiêm túc, lại cúi đầu hôn xuống. Hồi lâu , hắn mới ngẩng đầu lên nhìn Phật Tịch đang mờ mịt, khẽ nói: "Nàng cảm nhận được rồi à?"

Phật Tịch chép miệng, suy tư một lúc: "Có phải ngài đã ăn đồ nướng , chỉ toàn vị khói."

Bắc Minh Thần đưa tay khẽ gảy lên trán Phật Tịch, đỡ Phật Tịch ngồi xuống, đưa tay giúp nàng chỉnh lại y phục và tóc, khẽ nói: "Chúng sắp tới rồi."

Bỗng nhiên vẻ mặt Phật Tịch kích động, điên cuồng gật đầu.

Bắc Minh Thần cười cưng chiều, kéo tay Phật Tịch. Nàng phấn khởi như thế, còn tưởng rằng hắn cho Phật Tịch gặp người khác.

Xe ngựa dừng lại, vang lên giọng nói thận trọng của Linh Phong: "Vương gia, vương phi, đến rồi."

Bắc Minh Thần vậy, kéo Phật Tịch xoay ngoài. Hắn xuống xe ngựa trước, đó ôm Phật Tịch xoay một vòng rồi mới thả Phật Tịch xuống.

[Ma lực của tình yêu xoay vòng vòng.]

Bắc Minh Thần đã miễn dịch với tình cảnh này, mặt đổi sắc kéo tay Phật Tịch, chậm ̃i thẳng về phía trước.

Phật Tịch theo sát phía Bắc Minh Thần, đầu nhìn xung quanh.

[Đây mới là cuộc sống về đêm.]

[Xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son, thật muốn vĩnh viễn bất cần đời.]

Bắc Minh Thần nhéo tay Phật Tịch, nghiêng đầu cúi mắt: "Nàng đang suy nghĩ chuyện gì thế?"

Phật Tịch : "Ta đang suy nghĩ đây là nơi nào? Sao đã muộn vậy rồi mà những người này vẫn về nhà ngủ?"

Chưa đợi Bắc Minh Thần chuyện, có một đại hán ngang qua bọn họ bỗng ngừng lại, giơ vò rượu trong tay uống "Ực ực" mấy hớp. Sao đó thả vò rượu xuống, một tay khác gỡ đại đao xuống, chỉ vào Phật Tịch, giọng nói say khướt: "Ngươi là ai chứ, quản rộng như vậy, người khác có về nhà liên quan gì đến ngươi?"

Phật Tịch khiếp sợ chớp mắt mấy cái, đầu nhìn đại hán , nhìn cơ bắp khôi ngô tráng kiện của gã, nhíu mày.

[Ta chỉ ̣m thời nói dóc thôi mà.] 

Đại hán thấy Phật Tịch sợ hãi, càng thêm vênh mặt hất hàm sai khiến, la lớn: "Này, hỏi ngươi đấy."

Phật Tịch ghét bỏ lùi lại mấy bước, nửa người trốn lưng Bắc Minh Thần, nhìn đại hán : "Huynh , có chuyện gì nói đàng hoàng, đừng phun nước bọt khắp nơi như thế. Còn nữa, phải tên này, tên Sở Vũ Tầm."

 

Loading...