Phật Tịch khinh miệt.
[Không trời cao đất dày, để tiễn các ngươi cùng lên Tây Thiên.]
Một tiếng "Bốp" vang lên, xung quanh trở nên yên lặng trở lại.
Bắc Minh Thần ép đầu Phật Tịch tựa lên vai , cảnh đêm phía xa.
"Thế này thật tốt."
Phật Tịch gật đầu: "Tốt thì , chỉ là dễ cảm lạnh."
Bỗng nhiên sắc mặt Bắc Minh Thần tối sầm, Phật Tịch chẳng hiểu phong tình gì cả.
Phật Tịch mờ mịt sang: "Sao , nói sai mà. Gió lạnh thổi thế này cảm mới lạ."
[Ta trở về phòng, nhưng trong phòng Bắc Minh Thần, nghĩ , ở ngoài sân cũng tệ.]
Bắc Minh Thần hít sâu một , là ôn dịch à? Sao nàng lại sợ đến thế?
Phật Tịch khẽ rùng , đầu nhìn vẻ mặt hề che giấu của Bắc Minh Thần, nuốt nước bọt: "Ta kể ngài một câu chuyện thú vị."
Bắc Minh Thần nhướng mày, Phật Tịch là đang châm chọc ? Sau đó hắn thấy nàng mở miệng.
"Ha ha ha d.a.o ha ha ha…"
Bắc Minh Thần: "..."
Phật Tịch thấy vẻ mặt Bắc Minh Thần càng lúc càng đen, trong mắt dâng lên dục vọng rõ rệt, nàng lùi một bước, lí nhí : "Ta mệt , vận động nữa."
Bắc Minh Thần ôm chặt Phật Tịch lòng, ghé sát tai nàng thì thầm: “Vậy nàng hưởng thụ là .”
Phật Tịch đẩy đẩy , khổ: "Không cần , vì ham mê hưởng lạc.”
Bắc Minh Thần bật , bế nàng lên, bước trong phòng chuyển hướng về phía hoa thất.
Phật Tịch hoảng hốt, giãy dụa.
"Bắc Minh Thần, Bắc Minh Thần, ngài chú ý một chút, nhiều , dễ gây bệnh tim mạch…”
"Đừng nói nữa." Bắc Minh Thần đặt nàng lên chiếc xích đu, xổm ngang tầm mắt nàng.
Không , bụng Phật Tịch đột nhiên đau, nàng nhíu mày, đưa tay ôm bụng.
"Bắc Minh Thần, đau bụng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-82-1-chang-le-than-the-tang-cap-tang-kem-mui-thom.html.]
Bắc Minh Thần hứng thú nàng diễn trò, nhưng tay vẫn nhẹ nhàng xoa bụng nàng.
"Còn đau ?"
Phật Tịch gật đầu: "Đau…"
Nàng chợt nghĩ điều gì đó, nhanh chóng ngồi bật dậy đầu phía .
[Chẳng lẽ bà dì của đến rồi?]
Trong đầu Bắc Minh Thần đầy dấu dấu hỏi, phải Phật Tịch mồ côi ? Sao bà dì?
Phật Tịch vờ chạy khỏi hoa thất.
Bắc Minh Thần ôm chặt lấy nàng, Phật Tịch muốn tránh né.
Phật Tịch đạp đạp chân, đ.ấ.m n.g.ự.c Bắc Minh Thần, sốt ruột : "Thả xuống mau, chắc sắp đến nguyệt sự rồi!"
Bắc Minh Thần sững , vẻ mặt lúng túng, thể cũng cứng đờ, nhẹ nhàng đặt nàng xuống.
Phật Tịch chạy vù khỏi hoa thất, miệng hô to: "Tòng Tâm, Tòng Tâm."
Chờ khi Phật Tịch ôm bụng vào phòng lần nữa đã thấy bóng dáng của Bắc Minh Thần .
"Vương phi, cẩn thận."
Tòng Tâm đỡ nàng xuống giường, Phật Tịch thuận thế xuống, cong người, tay ôm bụng, miệng rên rỉ.
Tòng Tâm đặt bình nước ấm lên bụng Phật Tịch, thấy nàng nhíu mày chợt khẽ nói: "Vương phi, nô tì giúp người xoa bụng nhé."
Phật Tịch định đáp lời đã giọng Bắc Minh Thần vang lên: "Ngươi lui ..."
Tòng Tâm nhanh chóng dậy, hành lễ cúi đầu lui .
Bắc Minh Thần đặt mâm lên bàn, cúi chạm tay lên má Phật Tịch, giọng trầm ấm dịu dàng: "Nàng dậy uống bát canh , xoa bụng cho nàng."
Phật Tịch bĩu môi, để mặc đỡ nàng dậy.
Bắc Minh Thần múc một muỗng đưa đến bên môi nàng.
Phật Tịch ngửi thử, nhíu mày, né đầu dùng tay che mũi, mơ hồ: "Sao lại có mùi thuốc?"
Bắc Minh Thần nói: "Thuốc làm ấm dạ dày, trừ lạnh."
Hắn thấy nàng vẫn che mũi miệng, kiên nhẫn dỗ dành: "Nào, uống cái , sẽ hết đau bụng."