Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 83.2: Dáng vẻ giống như Nữ Oa tiện tay nặn ra vậy

Cập nhật lúc: 2025-05-02 14:54:07
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phí Nguyệt đặt tay lên mạch của Phật Tịch, khẽ nói: "Con đừng vội, ta giúp con xem mạch." 

Tim Phật Tịch đập loạn như trống trận.

Một lát sau, Phí Nguyệt rút tay lại, khẽ thở dài: "Đúng là trong cơ thể con có thuốc gây khó thụ thai, nhưng thuốc này không gây hại cho sức khỏe, chỉ dừng thuốc thì có thể có thai." 

Phật Tịch chớp chớp mắt, không cho nàng mang thai, mà lại không hại đến thân thể, dừng là có thể có con.

Mẹ nó chứ, chắc chắn là Bắc Minh Thần giở trò!

Nàng vội đứng bật dậy, nhìn bên trong quát: "Đại thúc, tìm thấy chưa?"

Thi Hoành đang trốn trong góc, bất đắc dĩ đứng lên, giọng chột dạ: "Tìm được rồi." 

Ông ấy thấp thỏm bước tới, còn chưa kịp nói chuyện, Phật Tịch đã đưa tay nhận tài liệu trong tay ông ấy, quay người đi ra ngoài.

Thi Hoành nhìn Phí Nguyệt, nuốt nước bọt, rồi vội vàng đuổi theo Phật Tịch:

"Tiểu Tịch, thứ này nặng lắm, để đại thúc giúp con đưa về Thần Vương phủ.”

Chỉ nghe thấy tiếng Phật Tịch vang lên: "Đa tạ đại thúc, không cần." 

Thi Hoành chỉ có thể dừng bước, cười gượng với Phí Nguyệt.

Phí Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Nam nhân không ai tốt cả."

Vẻ mặt Thi Hoành mờ mịt, ông đã làm gì sao? Ông làm gì mà không phải người tốt, mắng Thần vương thì mắng Thần vương, tại sao lại liên lụy kẻ vô tội?

Nhưng ông không dám phản bác, chẳng dám hỏi han, đành lấy lòng: "Phu nhân bớt giận, đều là lỗi của vi phu..."

Phật Tịch tức giận nhảy xuống xe ngựa, bước vội vào Thần Vương phủ, đồng thời hét vang: "Bắc Minh Thần! Bắc Minh Thần, tên khốn kia ra đây cho ta!" 

Đám hạ nhân trong viện nghe Phật Tịch mắng Bắc Minh Thần, sợ đến mức đồng loạt quỳ xuống cầu xin tha mạng.

Lúc này Phật Tịch không để ý đến bọn họ, lao thẳng vào phòng không nhìn thấy bóng dáng Bắc Minh Thần đâu, lại chạy ra ngoài, vừa đi vừa tức giận mắng lớn: "Bắc Minh Thần, bà đây cho ngươi một cơ hội, mau lăn ra đây cho ta!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-83-2-dang-ve-giong-nhu-nu-oa-tien-tay-nan-ra-vay.html.]

Một tên thị vệ run rẩy nói: Vương... Vương phi, vương gia đang ở thư phòng với Giản Nhị hoàng tử…”

Phật Tịch nghe xong chạy đi bay tới thư phòng, miệng liên tục lầm bầm: "Mẹ nó, dám vì hạnh phúc chăn gối của hắn mà hạ dược bà đây, xem hôm nay bà đây có xé xác ngươi không."

Trong lúc đó, Bắc Minh Thần và Giản Triều đang nghiêm túc đánh cờ.

Giản Triều vừa hạ một quân trắng, khẽ nói: "Lúc cữu cữu nhìn thấy những thi thể kia, suýt chút nữa đã biến thành thi thể. Đáng tiếc lúc đó đệ không thể ở trước mặt ông ta. Nếu lúc đó chọc giận một phen, nói không chừng huynh có thể tham gia đại điển đăng cơ của đệ rồi." 

Còn chưa đợi Bắc Minh Thần nói gì, cửa thư phòng đã bị đá văng ra.

Bắc Minh Thần lạnh lùng nhìn sang, tay cầm quân cờ đen định ném qua thấy là Phật Tịch hùng hổ xông vào thì nhanh chóng buông tay, đứng dậy khẽ hỏi: "Có chuyện gì, ai dám chọc giận vương phi của bổn vương?"

Phật Tịch hung hăng đi qua, mắng to: "Tiên sư ngươi..." 

Giản Triều cũng đứng dậy, vẻ mặt mờ mịt, Bắc Minh Thần có tiên sư khi nào? Sao y chưa từng nghe?

Tim Bắc Minh Thần đập loạn, duỗi hai tay định đỡ lấy Phật Tịch đang tức giận.

Nhưng Phật Tịch không như người bình thường, đi qua túm cổ áo hắn, ánh mắt hung ác, giọng chất vấn: "Bắc Minh Thần, con mẹ nó ngươi hạ dược ta đúng không?"

Bắc Minh Thần giật mình, lời nói nghẹn trong họng không thể nói ra. Trong mắt hiện vẻ chấn động, Phật Tịch thật sự tức giận, nàng sẽ rời khỏi Thần Vương phủ trong cơn tức giận sao?

Giản Triều trợn tròn mắt, liếc tới liếc lui giữa hai người, y nghe được gì vậy? Bắc Minh Thần hạ dược cho Phật Tịch! Hê, không nhìn ra, Bắc Minh Thần là người có nhiều ham muốn như vậy.

Lại nhìn sang Bắc Minh Thần bị túm cổ áo, phải khom người, ánh mắt đầy lo sợ.

Giản Triều thở dài, khẽ lắc đầu, huynh đệ tốt là gì chứ? Là cùng bị mắng, à không, là cùng gánh trách nhiệm!

Y khẽ ho: "Tẩu tẩu..."

"Tẩu cái gì tẩu, ngươi xem mình là Tôn đại thánh thật à, cút đi cho ta." Sau đó nàng lại hung ác nhìn chằm chằm Bắc Minh Thần: "Nói, chuyện này là thế nào?"

Giản Triều hít sâu điều chỉnh tâm trạng, mỉm cười, còn chưa nói gì đã bị Phật Tịch mắng: "Ngươi đấy, chắc trời sinh thuộc loài dưa chuột, nhìn đã muốn đập! Dáng vẻ giống như Nữ Oa tiện tay nặn ra vậy, có thể sống đến bây giờ thật sự là can đảm lắm."

 

Loading...