Hai thị vệ lén lút liếc , nhanh chóng cúi đầu, lặng lẽ lui ngoài, tiện tay khép cửa thư phòng .
Phật Tịch dáng vẻ nịnh nọt cầu xin của Bắc Minh Thần, lạnh lùng hừ một tiếng: "Ngài sai cái gì chứ? Ngài giỏi lắm mà, dám lén bỏ thuốc ! Có chỉ cần thấy mắt sẽ cho uống thuốc độc ? Đến ngày nào đó chết thẳng cẳng giữa đường cũng biết."
Bắc Minh Thần vội nắm lấy tay Phật Tịch đang túm lấy cổ áo xuống, nắm chặt trong tay, lắc đầu: "Không, chắc chắn sẽ ."
Phật Tịch hừ lạnh: "Nói , tại hạ dược ? Bắt đầu từ khi nào?"
Bắc Minh Thần vươn tay ôm chặt nàng lòng, cằm khẽ tựa lên vai nàng, giọng chân thành áy náy: "Tịch Nhi, xin lỗi, nhưng nàng tin tưởng , phải như nàng nghĩ ."
Phật Tịch đẩy Bắc Minh Thần , tay đặt lên lồng ngực Bắc Minh Thần, cho hắn nhích lại gần mình, mặt vẫn là vẻ phẫn nộ: "Đừng nói nhảm, mau nói rõ mọi chuyện ."
Bắc Minh Thần Phật Tịch ở trước mặt, thấy nàng tức giận, muốn qua ôm nàng, nhưng Phật Tịch cho hắn đến gần.
"Tịch Nhi, sợ..."
Phật Tịch hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh thường nhìn Bắc Minh Thần: "Ngài sợ cái gì?"
[Từ khi theo , diễn xuất của hắn càng ngày càng tốt.]
"Ta sợ nàng mang thai, chăm sóc tốt cho mẹ con nàng, sợ..."
Bắc Minh Thần còn gì đó, nhưng lời đến miệng nuốt xuống, ánh mắt ẩn nhẫn. Những chuyện , vẫn nên để Phật Tịch thì hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-84-2-mot-ke-that-bai-con-tu-cho-minh-la-anh-hung-cai-the.html.]
Phật Tịch thấy vẻ mặt hắn đáng thương, trong lòng dịu lại, giọng bình tĩnh hơn ban nãy: "Ta sinh con cần ngài chăm à? Ngài thuê mấy bảo mẫu ? Đúng là keo kiệt."
Bắc Minh Thần há miệng, muốn phản bác Phật Tịch, ý hắn nói chăm sóc tốt phải là ý Phật Tịch hiểu.
Phật Tịch thấy sắc mặt Bắc Minh Thần một lời khó hết, nàng biến sắc, chỉ vào Bắc Minh Thần tức giận thôi: "Ngài còn muốn phản bác lời ?"
Bắc Minh Thần vội nói: "Không, có, phản bác, Tịch Nhi nói gì cũng đúng."
Phật Tịch vậy, tâm trạng trở nên tốt hơn, nhưng vẫn tức giận hừ lạnh: "Ta nói cho ngài biết, dễ tha thứ vậy ."
[Vất vả lắm mới nắm được nhược điểm của Bắc Minh Thần, nắm chặt xứng với thuốc tránh thai còn lại trong cơ thể .]
Bắc Minh Thần cong môi, nhược điểm gì cũng quan trọng, nắm nhược điểm của hắn cũng được, chỉ cần Phật Tịch rời khỏi hắn, rời khỏi Thần Vương phủ, muốn hắn làm gì cũng được."
"Tịch Nhi đừng tức giận, đều là lỗi của , đều là đúng."
Đang lúc nói chuyện, hắn chậm ̃i đến gần Phật Tịch, đó ôm chặt cánh tay nàng, chuẩn bị ôm Phật Tịch vào lòng.
Phật Tịch giận nhanh mà nguôi giận cũng nhanh, nhưng nàng để Bắc Minh Thần tưởng nàng dễ dỗ. Nàng nở nụ cười xấu xa, duỗi chân dùng sức khiến Bắc Minh Thần trượt chân.
[Ha ha, thoải mái.]
Chỉ "Ầm" một tiếng, Bắc Minh Thần bị ném xuống đất.