Dù thì Phật Tịch cũng nhiều điểm , tất cả đều bằng Phật Tịch. Còn về Tòng Tâm, chỉ thấy một chữ, nhát, biết Linh Tiêu nhìn điều khác từ ?
Phật Tịch liếc mắt thấy Bắc Minh Thần đang vô cùng đắc ý, chợt đầu hỏi: "Chàng thế? Có chuyện gì vui ?"
Bắc Minh Thần đưa tay ôm Phật Tịch lòng, cúi đầu thì thầm bên tai nàng:
"Có nàng ở bên cạnh đương nhiên vui rồi."
Phật Tịch khẽ một tiếng, nhìn quanh thấy thị vệ đều cúi đầu, nàng thẹn thùng hít mũi, dùng cùi chỏ khẽ chọt Bắc Minh Thần, nói: "Chàng chú ý cút, nhiều người như vậy."
Bắc Minh Thần đáp: "Vậy chúng về phòng."
Phật Tịch trợn mắt, cười nghiến răng: "Đừng làm loạn..."
Bắc Minh Thần bật , ôm nàng thư phòng, giọng điệu trêu ghẹo: "Được , để vài hôm nữa loạn."
Phật Tịch nghiêng đầu liếc , giọng nghiêm nghị cảnh cáo: "Chàng còn tiếp tục như vậy nữa, sắp gặp một người xa."
Bắc Minh Thần ha ha: "Là con của chúng ?"
Phật Tịch bắt chước giọng ha ha mấy tiếng, nhưng giọng nói lạnh lùng: "Diêm Vương gia..."
Bắc Minh Thần ngớt, ôm chặt Phật Tịch vờ muốn hôn, đồng thời nói: "Sợ rằng Diêm Vương gia dám thu ."
Phật Tịch cười ha ha.
[Diêm Vương dám thu ngươi, lẽ nào ngươi là ôn thần?]
Lúc Bắc Minh Thần vừa ̣nh chạm môi, ngoài cửa vang lên tiếng thị vệ: " Vương phi, đã xách tay nải đến."
Phật Tịch đẩy , khẽ ho mấy tiếng gọi với ngoài: "Mang ."
Vừa nói xong cửa đã bị đẩy , thị vệ đến phát hiện có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình. Thị vệ bị dọa rụt cổ lại, cẩn thận qua đặt tay nải lên bàn, đó khom người cung kính đứng một bên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-86-2-so-troi-da-dinh-vuong-gia-phai-nap-thiep.html.]
Nàng lén liếc Bắc Minh Thần, thấy sắc mặt đen như đáy nồi, sợ đến nỗi cúi đầu thấp hơn nữa. Sao thế ? Sao vương gia như ăn thịt ?
Phật Tịch nhìn thấy thị vệ cẩn trọng, đó lườm Bắc Minh Thần, đưa tay nhéo hông Bắc Minh Thần, nói với thị vệ : "Ngươi lui xuống ."
Thị vệ vội hành lễ: "Vâng." Sau đó chạy vội ngoài, đóng cửa phòng lại.
Phật Tịch buông tay, tức tối : "Chàng chỉ biết dọa người ." Sau đó nàng bước đến thư án lấy sổ .
"Bắc Minh Thần, chàng dạy học chữ ."
Bắc Minh Thần đến bên nàng, nhận quyển sổ, mỉm : "Ừm."
Phật Tịch thấy mở quyển sổ , vội đến phía trước, ánh mắt nhìn lướt qua trang giấy, khẽ hỏi: "Có tung tích của Giản Yên ?"
Bắc Minh Thần lắc đầu, thả quyển sổ trong tay xuống, lại cầm lấy quyển khác mở nhìn xem.
Phật Tịch nhìn lướt qua Bắc Minh Thần, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc đã biết trong quyển sổ có tin tức hắn cần. Nàng đưa tay lấy sổ trong tay nải khác , chỉ vào nói: " Chàng đừng vội, còn nhiều như thế, nói chừng có thứ ngài muốn. Nếu như có, có thể Linh Tịch Các thăm dò."
Bắc Minh Thần đặt quyển sổ trong tay xuống, Phật Tịch mặt, nhếch môi : "Ừm."
Sau đó hắn qua ngồi xuống ghế, phất tay với Phật Tịch: "Nào, qua đây dạy nàng chữ."
Phật Tịch gật đầu, chạy tới Bắc Minh Thần kéo lòng.
Bắc Minh Thần giơ quyển sổ lên mặt nàng, giọng ôn hòa: "Trên mặt chữ ?”
Phật Tịch dời sự chú ý, nhìn quyển sổ, nhìn chữ phồn thể đó, vẫn là loại biến dị. Đầu óc nàng choáng váng, thêm giọng trầm thấp từ tính của Bắc Minh Thần vang bên tai, càng càng buồn ngủ.
Bắc Minh Thần đặt sổ xuống, nữ tử đang ngủ gà ngủ gật trong lòng, chỉ bất lực, định ôm nàng nghỉ.
Phật Tịch phát hiện động , bỗng chốc tỉnh ́o lại, vội lắc đầu, dụi mắt mấy cái, cố gắng khiến mình tỉnh ́o.
[Không , cố học, có lẽ con đường này sẽ bình yên.]