Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 99.2: Nam Đồng quốc

Cập nhật lúc: 2025-06-15 14:35:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Kỷ Ngưng bị người ta sai khiến à?"

Bắc Minh Thần ngồi trên ghế, cầm lấy quyển sổ trước mặt: "Ừ, là do nữ quốc sư của Nam Đồng quốc đứng sau."

Phật Tịch nhíu mày khó hiểu: "Ta đâu có quen biết nữ quốc sư nào của Nam Đồng quốc? Ả ta cho Kỷ Ngưng lợi lộc, xúi Kỷ Ngưng g.i.ế.c ta làm gì chứ?”

Bắc Minh Thần viết hai chữ lên sổ rồi gấp lại, ngẩng lên nhìn nàng: "Không cần lo, mọi việc đã có ta."

Phật Tịch gật gù: "Ta không lo, nhưng ta muốn biết lý do. Chẳng lẽ ả ganh tị vì ta đẹp hơn ả?"

Bắc Minh Thần bật cười, búng nhẹ trán nàng: “Ta đoán là ả muốn Kỷ Ninh g.i.ế.c nàng, rồi sẽ vứt Kỷ Ngưng ra làm vật tế, khiến ta nổi giận mà diệt luôn Ninh Trường quốc.”

Phật Tịch bắt đầu nghiêm túc phân tích: "Giờ ai cũng biết Ninh Trường quốc đã cầu hòa, An Chuẩn quốc cũng đã đồng ý. Nếu giờ ngươi quay lại diệt Ninh Trường quốc thì người ta sẽ chế giễu lời An Chuẩn quốc nói như trò đùa. Sau này nếu đánh trận muốn tìm đồng minh, những quốc gia khác đều nghĩ đến kết cục của Ninh Trường quốc."

Bắc Minh Thần mỉm cười gật đầu: "Tịch Nhi thông minh quá." Sau đó đưa tay nhận quyển sổ trong tay Phật Tịch, nhìn ba chữ Nam Đồng quốc trên đó, ánh mắt âm trầm.

"Nam Đồng và An Chuẩn vốn đối địch, từ trận đại chiến hai mươi năm trước đến giờ vẫn nước sông không phạm nước giếng. Nữ quốc sư kia muốn ra tay g.i.ế.c nàng, chắc chắn không đơn giản như vậy, phải điều tra kỹ thêm mới được."

Phật Tịch nghe xong, miệng há thành hình chữ O.

Bắc Minh Thần ném quyển sổ xuống bàn: "Đừng lo, ta sẽ cử cao thủ bảo vệ nàng. Bây giờ đi ăn sáng đã." Sau đó nắm tay nàng đi ra khỏi thư phòng, hai người dùng bữa sáng xong lại quay về thư phòng lần nữa.

Phật Tịch mở sách thuốc lên xem.

Bắc Minh Thần đọc một đống sổ sách đến mức phải xoa trán, nhấp một ngụm trà, quay đầu nhìn sang bên cạnh thì thấy nàng đang chăm chú đọc sách thuốc.

[Thì ra mấy cái tên hay ho trong phim truyền hình toàn lấy từ tên thuốc Bắc.]

[Học thêm được nhiều rồi.]

[Sau này ta cũng phải đặt tên theo thuốc Đông y.]

[Thiết Trụ gọi mãi cũng chán, gọi Lưỡng Diện Châm có khi ngầu hơn.]

Bắc Minh Thần khẽ bật cười, tiếp tục cúi đầu đọc sổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-99-2-nam-dong-quoc.html.]

Phật Tịch mất mười ngày mới đọc xong hết y thư, tay ôm một bọc sách đi tiến tới Linh Tịch Các.

Sau khi vào cửa, Thiết Trụ nhào đến.

"Gâu gâu... Đồ vô tâm! Lâu vậy mới nhớ đến chó."

Phật Tịch rút chân lại đẩy Thiết Trụ đang bám lên đùi xuống đất, nàng đi thẳng đến bàn đá, lạnh nhạt buông một câu: "Ngươi có lương tâm không, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi, sao không thấy đến thăm ta hả?"

"Gâu gâu... Ta là chó..."

Phật Tịch ném bọc sách lên bàn đá: "Thần Vương phủ không viết cấm chó đi vào."

Sau đó nàng quay đầu hét lớn: "Thi Châu, Thi Châu."

"Gâu gâu... Thi Châu với sư nương, sư phụ đang ở mật thất.”

Phật Tịch nhìn quanh, hạ giọng hỏi: "Chuyện ta nhờ điều tra, có manh mối gì chưa?"

"Gâu gâu... Sư phụ không có gì lạ, nhưng sư nương có nhắc một câu gì mà, gì mà Tiểu Tịch muốn điều tra Giản Yên gì đó, mà vừa nói tới đó thì bị sư phụ bịt miệng luôn rồi."

Phật Tịch gật gù, xách bọc sách tiến thẳng vào mật thất.

"Đại thúc, Nguyệt di."

Thi Hành khẽ gật đầu, Phí Nguyệt tươi cười đón lấy nàng: "Đọc xong rồi à?Cũng nhanh đấy chứ, ta còn tưởng con phải xem hơn một tháng."

Phật Tịch đưa bọc sách cho Phí Nguyệt, vô cùng đắc ý nói: "Thường thôi, nếu con không bị mụ quốc sư Nam Đồng quốc gì đó truy sát thì con đã đọc mấy quyển sách này chỉ trong hai ngày." 

Tay Phí Nguyệt đang đỡ lấy bọc sách bỗng khựng lại, nụ cười trên mặt biến mất, trong mắt còn lóe lên vẻ hoảng hốt.

Con ngươi của Thi Hoành cũng co rụt lại, khẽ thở ra một hơi thật dài, sau đó đặt nước trà trong tay xuống, khẽ ho một tiếng như ra hiệu cho Phí Nguyệt bình tĩnh, rồi hỏi: "Vậy con không bị thương chứ?"

Phật Tịch nhìn thấy hết biểu lộ của hai người, hừ một tiếng: "Con mạnh như vậy, đám người đó không phải đối thủ của con."

 

Loading...