"Mọi  đừng sợ." Vinh Vương  dậy,  đến giữa bữa tiệc. Giọng điệu của  nhẹ nhàng như đang thảo luận về thời tiết. "Bản vương  ba vạn binh mã ở Tây Kinh, lúc  đều  đến ngoài Thượng Kinh. Các vị ở đây nếu  ai nguyện ủng hộ   Hoàng đế,  khi  đăng cơ, nhất định sẽ trọng dụng. Nếu    bằng lòng, cũng đừng trách bản vương nhẫn tâm."
Nói xong, Vinh Vương rút  một thanh đao lớn, đ.â.m  n.g.ự.c một lão thần. Hắn nghiêng đầu  về phía Tạ Ngọc Trần,  mặt dính đầy m.á.u tươi.
"Ngọc Trần, ngươi là một đứa trẻ ngoan, chỉ  điều..." Hắn mỉm : "Ngươi cũng giống như phụ  ngươi, cuối cùng vẫn  bại  tay ."
“Ta  mong ngươi  thể   sai khiến, vì , hôm nay ngươi  chết.  niệm tình  cùng cha  ngươi đều là  quen cũ, nên cho ngươi một cơ hội  di ngôn.”
“Di ngôn?” Tạ Ngọc Trần đặt chén rượu xuống: “Quả thật  một câu.”
“Nói.”
Dưới ánh mắt của  , Tạ Ngọc Trần chậm rãi  dậy. Hắn chỉ về phía cổng Vương phủ: “Sao Vinh Vương    xem, lúc  bên ngoài phủ là binh mã của ai?”
Nghe , sắc mặt Vinh Vương  biến đổi. Theo cánh cửa nặng nề từ từ mở , càng lúc càng nhiều binh lính xuất hiện  mắt  .
Tạ Ngọc Trần khẽ : “Vinh Vương   sai, quả thật  ba vạn binh mã từ Tây Kinh đến Thượng Kinh.  đội binh mã , hiện giờ mang họ Tạ.”
Dứt lời, vị tướng quân dẫn đầu   lưng ngựa, giương cao lá quân kỳ  chữ “Tạ”. Quân lính trong sân vốn đang dùng kiếm uy h.i.ế.p quan khách cũng đồng loạt tiến đến  mặt Vinh Vương, bao vây   ở giữa.
“Không thể nào!” Vinh Vương gầm lên.
“Về khoản thu phục lòng , ngươi  bằng .” Ngừng một chút, Tạ Ngọc Trần : “Thù mới nợ cũ, hôm nay chúng  cùng  tính toán.”
Thẩm Yến cùng những tùy tùng khác, trói chặt Vinh Vương, áp giải đến từ đường Tạ gia. Bước qua ngưỡng cửa,  ngước mắt . Từ đường rộng lớn bày vô  bài vị, đều là những tướng sĩ năm xưa cùng Tạ Thận chinh chiến sa trường. Hai bài vị đặt ở vị trí trang trọng nhất,  lượt khắc “Phụ , Tạ Thận”, “Mẫu , Thẩm Anh”. Cây thương hồng  của Tạ Thận cũng  đặt ở một bên. Hồng  vẫn tươi thắm như máu, nhưng sẽ  còn ai cầm nó xông pha trận mạc nữa.
Ở phía bên , Thẩm Yến trói chặt Vinh Vương  cột,  thể cử động mảy may.
“A Trần, đến lúc .”
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
Nói xong, Thẩm Yến bước đến chỗ Tạ Ngọc Trần, đưa cho  một con d.a.o găm. Vinh Vương lập tức lộ vẻ kinh hoàng: “Ngọc Trần, lúc ngươi sinh   còn…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-quyen-tinh-thu-tinh-yeu-ket-trai/p14.html.]
Chưa dứt lời, Tạ Ngọc Trần  đ.â.m mạnh d.a.o găm  cánh tay Vinh Vương,  lóc từng miếng thịt   .
“A…!”
“Nhát  là vì ngươi  đánh tráo vũ khí, khiến quân Tạ gia đại bại.”
Sau đó,  rút d.a.o găm ,  một  nữa đ.â.m  bụng Vinh Vương.
“Nhát  là vì ngươi cố ý trì hoãn, khiến phụ    cô lập   viện binh. Nhát  là vì tư dục của ngươi, khiến bốn vạn tướng sĩ bỏ mạng nơi đất khách quê . Nhát  là vì ngươi hại ông nội, ông ngoại  mất con   mất mạng. Nhát  là vì ngươi cố ý kéo Vân gia xuống nước,  vu oan Vân tướng quân thông đồng phản quốc, khiến một trăm ba mươi tám mạng  Vân gia c.h.ế.t oan uổng. Nhát  là vì ngươi hại mẫu   uất ức trong lòng, tự thiêu trong biển lửa.”
Mỗi một câu  , Tạ Ngọc Trần  đ.â.m d.a.o găm  một chỗ   Vinh Vương, từng miếng từng miếng lóc thịt  .
Dưới màn đêm, tiếng kêu thảm thiết của Vinh Vương vang vọng khắp từ đường Tạ gia. Hắn  thở hổn hển: “Mấy điều ngươi   đều nhận, duy chỉ  điều cuối cùng ,   nhận.”
Nói xong, Vinh Vương nhếch môi tái nhợt: “Ngươi thật sự cho rằng, mẫu  ngươi c.h.ế.t vì tự thiêu ?”
Nụ   mặt   càng lúc càng đậm,  ánh trăng m.á.u càng thêm quỷ dị.
“Tạ Ngọc Trần, mẫu  ngươi, Thẩm Anh, đêm  khi c.h.ế.t còn   long sàng của hoàng   đấy.”
Tạ Ngọc Trần mím chặt môi. Hắn rút d.a.o găm ,  giơ tay đ.â.m  đùi Vinh Vương.
“Còn dám bôi nhọ mẫu  ,  sẽ khiến ngươi sống  bằng chết.”
Vinh Vương  trong đau đớn: “Nếu  ngươi cho rằng, vì  khi ngươi còn nhỏ, mẫu  ngươi thường xuyên  Hoàng hậu triệu  cung,  vì   nào cũng ở trong cung đến tận đêm khuya mới về?”
Như nghĩ đến điều gì đó, tay Tạ Ngọc Trần nắm chuôi d.a.o bỗng nhiên buông lỏng.
“Hoàng  , từ nhỏ  ái mộ Thẩm Anh.” Vinh Vương  chằm chằm Tạ Ngọc Trần, như thể vẻ khiếp sợ  mặt Tạ Ngọc Trần  thể  giảm bớt nỗi đau của  . “Hắn từng ba  bốn lượt cầu hôn Thẩm Anh,  nào cũng  Thẩm Anh cự tuyệt, chỉ vì trong lòng nàng   Tạ Thận. Nàng và Tạ Thận thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên cùng .”
Nhắc đến cố nhân, Vinh Vương ngẩng đầu  trần nhà, khẽ thở dài, miệng thở  làn khói nhàn nhạt.